Cơ Trường Kim nhìn những tế đàn vỡ tan tành kia, tim đau như rỉ máuTế đàn không thể tùy ý rút ra khỏi Bỉ Ngạn như dương hồn, lúc trước Cơ Trường Kim bố trí tế đàn ở chỗ này, muốn thu hồi cũng mất kha khá thời gian.
Những tế đàn này là tâm huyết của tộc Hữu Hùng, ít nhất ở trong Sắc Giới mà sử dụng tế đàn thì tộc Hữu Hùng có thể áp chế bất kỳ thế lực siêu cấp nào!
“Cản hắn lại!” Cơ Trường Kim hét lớn.
Người của Thần Nông Thị lập tức ra tay, từng hạt giống mọc rễ, nảy mầm thành vô số dây leo quấn về phía La Chinh.
Uy lực của những dây leo này không yếu, sau khi những dương hồn kia bị quấn lấy rất khó giãy thoát.
“Soạt soạt soạt…”
Trong chớp mắt dây leo màu xanh đã bao kín La Chinh.
Các đệ tử Thái Nhất Thiên Cung thấy người nọ thi triển thần uy thì đều tràn đầy mong đợi. Bây giờ người nọ bị dây leo quấn lấy, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ lo âu, nếu người nọ không thoát được thì phiền phức rồi…
“Xoẹt!”
Có điều, chỉ qua chừng một hơi thở, toàn bộ dây leo quấn quanh La Chinh đã bị kéo đứt. Hắn lại nhảy lên và đạp xuống một tế đàn khác.
“Oành!”
“Oành!”
Từng tế đàn bị La Chinh lần lượt đạp đổ.
Hắn đạp nửa vòng quanh vách tường, hơn một nửa số tế đàn Doanh Ngư đã vỡ nát.
Cơ Trường Kim không đoái hoài gì đến việc giết chết đệ tử Thiên Cung nữa, gã điều động toàn bộ số Doanh Ngư còn lại, lệnh cho chúng lao về phía La Chinh như dòng nước lũ hung mãnh.
“Tên đáng chết, xé nát hắn đi!” Trên mặt Cơ Trường Kim đầy hận ý.
Tất cả kế hoạch hôm nay đều tiến hành vô cùng thuận lợi, cuối cùng bỗng dưng lại nhảy ra một tên từ đâu tới đạp đổ mọi thứ mà gã dày công gầy dựng. Sao lại như thế được!
Tất nhiên những con Doanh Ngư kia có sức uy hiếp cực lớn đối với dương hồn, ngay cả dương hồn của La Chinh cũng không chịu nổi Doanh Ngư cắn xé, nhưng thân thể hắn thì đâu sợ những thứ này? Trong mắt La Chinh, những con Doanh Ngư này chỉ là một vài con thú dữ cấp thấp mà thôi!
Đối mặt với đám Doanh Ngư, La Chinh “hừ” một tiếng, thân thể bắt đầu khẽ rung lên với tốc độ rất nhanh, khiến bất kỳ vật thể nào tiếp xúc với thân thể La Chinh đều bị đánh cho nát bấy.
Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn sơ cấp trong Lực Thần Đạo, đối kháng với cường giả Bỉ Ngạn cảnh ở thế giới mẹ đương nhiên là vô dụng, nhưng dùng để đối phó với đám Doanh Ngư này thì quá dễ dàng.
La Chinh nhảy lên, xông thẳng đến bầy Doanh Ngư hàng ngàn hàng vạn con.
Phàm là Doanh Ngư va chạm với thân thể La Chinh đều lập tức biến thành một đống sương máu…
“Đó là năng lực gì vậy!”
“Quá khủng khiếp!”
“Với thực lực của người này thì chẳng phải muốn tung hoành gì trong Bỉ Ngạn cũng được à?”
Đệ tử Thiên Cung thấy vậy đều trố mắt nghẹn họng, hoàn toàn không thể lý giải được năng lực của La Chinh.
“Đó là Nhục Thân Bạo Chấn thôi mà, năng lực này không mới lạ gì đâu. Điều mới lạ là người này dùng thân xác tiến vào Bỉ Ngạn kìa…” Một đệ tử Thiên Cung nói, hiển nhiên hắn ta đã nhìn thấu thủ đoạn nho nhỏ này của La Chinh.
“Pặc pặc pặc pặc…”
Thân thể La Chinh xông đến đâu, Doanh Ngư ở đó lập tức hóa thành sương máu.
Chỉ qua chừng mười hơi thở, những con Doanh Ngư hình thể lớn bên trong vách tường đã bị diệt sạch. Tuy vẫn còn một số lượng lớn chui ra từ tấm gương ở những tế đàn xung quanh nhưng tốc độ bổ sung căn bản không bằng tốc độ La Chinh giết.
Lăng Sương ngồi trên bậc thang tế đàn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng được hạ xuống, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.
Thật ra, không gian để thân thể La Chinh phát huy ở Bỉ Ngạn vô cùng lớn, nhưng sau khi La Chinh vào Thiên Cung vẫn luôn chấp nhất với chuyện tăng tu vi nên cuối cùng hôm nay mới phát huy công dụng của nó.
La Chinh dùng thân xác đánh nát những con Doanh Ngư kia, sau đó tiếp tục nhắm về phía những tế đàn khác.
“Oành, oành, oành…”
Khi tế đàn Doanh Ngư cuối cùng bị đạp đổ, tất cả Doanh Ngư đều biến mất sạch.
Cơ Trường Kim đứng ở bên dưới, sững sờ nhìn La Chinh đi về phía mình.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?” Cơ Trường Kim thều thào hỏi.
La Chinh đè thấp giọng, âm trầm đáp lại: “Ngươi không có tư cách biết”
Hắn tạm thời không muốn bại lộ thân phận của mình. Tuy sau khi mình thoát khỏi vách tường và đổi sang thân thể để xuất hiện sẽ khiến một vài người hiểu lầm, nhưng dù gì cũng không có bằng chứng.
“Bất kể ngươi là ai, đắc tội tộc Hữu Hùng chúng ta thì cuối cùng chỉ có một con đường chết, ha ha ha…” Cơ Trường Kim cười một tràng dài, nói.
Mang thân xác tiến vào Bỉ Ngạn đúng là không tưởng tượng nổi, nhưng chỉ có một người thì có thể dấy lên sóng to gió lớn gì? Tâm tình Cơ Trường Kim vốn hơi kém, nhưng giờ phút này gã lại bắt đầu lớn lối: “Nếu ngươi bằng lòng gia nhập tộc Hữu Hùng chúng ta, đảm bảo ngươi sẽ có triển vọng rất lớn, sao nào?”
“Gia nhập các ngươi?” La Chinh thấp giọng nhắc lại lời gã.
“Thế nào?” Cơ Trường Kim thấy phản ứng của La Chinh, trong lòng hơi chờ mong.
“Chẳng thế nào cả” La Chinh lắc đầu nói.
“Vậy thì thật đáng tiếc…” Cơ Trường Kim lắc đầu: “Hôm nay ta ghi nhớ thù này. Thế giới rất lớn, nhưng Bỉ Ngạn rất nhỏ, sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp lại ngươi…”
Nói xong, Cơ Trường Kim định thoát ra khỏi Bỉ Ngạn.
Dù rơi vào tình cảnh bất lợi như vậy, gã cũng chẳng sợ hãi lắm, bởi Bỉ Ngạn có thể ra vào tự do, La Chinh không thể giam gã lại trong Bỉ Ngạn, lúc nào gã cũng có thể trở về thế giới mẹ.
Ngay khi dương hồn của Cơ Trường Kim mờ dần, La Chinh khẽ cười nói: “Sợ rằng không có cơ hội gặp lại đâu…”
“Cái gì…” Cơ Trường Kim cả kinh.
Ở sau lưng gã, một dương hồn đã lặng lẽ đến gần, đó chính là Diệp Thương.
Dương hồn ở Bỉ Ngạn tra xét tất cả đều dựa vào thần thức, nhưng Diệp Thương lại có một môn tuyệt học có thể che giấu hơi thở của mình. Ngọn lửa linh hồn trên người hắn ta lóe lên ánh sáng màu xanh sẫm mà lại không hề tỏa nhiệt, chính ngọn lửa này đã giúp hắn ta tiến vào trạng thái ẩn nấp.
“Soạt!”
Trong tay Diệp Thương rải ra một nắm cát màu xanh.
“Đoạn Hồn Sa!”
Đoạn Hồn Sa cũng giống Triền Hồn Ti, đều có khả năng ngăn cản dương hồn rời khỏi Bỉ Ngạn, có điều tộc Hữu Hùng thường dùng Triền Hồn Ti, mà Thiên Cung hay dùng Đoạn Hồn Sa hơn, hai thứ đều có ưu điểm riêng.
Những hạt Đoạn Hồn Sa dính lên linh hồn Cơ Trường Kim, từng đốm sáng màu xanh lóe lên, dương hồn vốn mờ nhạt của Cơ Trường Kim lại dần dần hiện rõ.
Giờ phút này Cơ Trường Kim thật sự sợ hãi, gã điên cuồng tụng niệm Phá Huyễn Chú, muốn phá vỡ Bỉ Ngạn hư ảo này. Thế nhưng từng hạt Đoạn Hồn Sa như những cây đinh đóng chặt gã vào Bỉ Ngạn, mỗi lần gã tụng niệm Phá Huyễn Chú là ánh sáng tỏa ra từ Đoạn Hồn Sa càng đậm thêm.
“Niệm đi, tiếp tục niệm đi, xem thử ngươi có thể chạy trốn khỏi nơi này hay không?” Diệp Thương vừa cười vừa đi tới.
Sau khi nhận ra mình không có cách nào thoát khỏi, Cơ Trường Kim rốt cuộc cũng bắt đầu sợ hãi. Gã chạy như bay về phía sau, định trốn về thần miếu.
Nhưng La Chinh đâu thể bỏ qua cho gã?
Hắn sải bước tiến lên, thoắt cái đã đuổi tới sau lưng Cơ Trường Kim. Hắn vươn tay bóp nhẹ, túm gã lên như chim ưng bắt gà con.
Lúc này Cơ Trường Kim mới vội vã phản kích lại, sức mạnh linh hồn bỗng nhiên bùng nổ, hai đường vòng cung màu xám tro một trái một phải như cây kéo cắt về phía La Chinh, nhưng thân xác La Chinh lẽ nào lại bị một tên điện hồn thương tổn được?
“Keng keng!”
Hai tiếng vang lên, ngay cả một vệt trắng cũng không lưu lại trên cổ La Chinh.