“Đó là mặt của Hàm Thanh Đế?” Thấy cái đầu khổng lồ này, Hoa Thiên Mệnh cũng kinh ngạcCái đầu khổng lồ ấy xông tới cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới phía sau Linh Thù, muốn một ngụm nuốt chửng nàng.
Cánh tay Linh Thù vung nhẹ một cái, luồng sức mạnh sợ hãi nguyên thủy màu nâu phóng ra ngoài, hóa thành một cây cột khổng lồ cắm vào trong miệng lớn.
Cái đầu này chỉ là do bùn đất biến thành nhưng sức mạnh lại lớn đến kinh người!
“Rắc!”
Một tiếng động giòn giã vang lên, cây cột Linh Thù hóa ra bị bẻ gãy, cái miệng lớn cũng ngoạm Linh Thù vào bên trong.
“Chỉ là một pho tượng đất mà thôi, có gì đáng sợ!”
Lê Lạc Thủy đâu thể để cho muội muội mình bị nuốt trọn? Bà lập tức nhảy lên, ánh sáng màu đỏ trong tay không ngừng nhấp nháy, chĩa về phía đầu người khổng lồ kia.
“Vù!”
Một chùm tia sáng màu đỏ phóng đến ngay chính giữa đầu người.
“Toạc!”
Chùm sáng đánh trúng đầu người lập tức phát ra một âm thanh trầm thấp, sau đó trên đầu người khổng lồ xuất hiện một khe nứt, nửa cái đầu bị lật lên, giúp Linh Thù thoát thân.
Một nửa đầu người bằng bùn đất lập tức bất động, nhưng trong nửa cái miệng kia lại phát ra một tràng cười ghê rợn.
“Ha ha ha… Để thân thể Chân Ma lại, ta có thể tha cho các ngươi rời đi…”
Giọng nói phát ra từ cái miệng kia đúng là của Hàm Thanh Đế.
“Thật sự là Hàm Thanh Đế!” La Chinh chợt nhướng mày.
Lê Lạc Thủy nhíu mày lại, hai mắt phóng ra vầng sáng sắc bén, lạnh giọng cười nói: “Chỉ bằng chút trò vặt này của ngươi mà cũng muốn giữ chúng ta lại?”
“Chút trò vặt… Ha ha, vậy thử xem!” Tiếng cười vang dội của Hàm Thanh Đế từ nửa phần đầu truyền tới.
“Ầm ầm ầm…”
Vào giờ khắc này, vực sâu Ma Vực vốn tĩnh lặng dường như bỗng trở nên sống động.
Trong cơn chấn động liên hồi, từng cái đầu khổng lồ lần lượt nhô lên.
Lối vào vực sâu Ma Vực là một đồng bằng rộng lớn, trên đồng bằng này bỗng nhiên mọc lên hàng vạn cái đầu khổng lồ. Chúng chen nhau chui lên trông tựa như từng ngọn núi di động khổng lồ lao ùn ùn về phía nhóm người La Chinh.
“Năng lực như vậy… Năng lực như vậy…” Linh Thù há hốc miệng nhìn cảnh tượng này, cuối cùng đã hiểu ra gì đó. Nàng ta lên tiếng: “Có lẽ thân thể Chân Ma không phải là chìa khóa để nắm giữ vực sâu Ma Vực, cho nên La Chinh và Hoa Thiên Mệnh mới không thể khống chế vực sâu Ma Vực. Hiện tại sợ rằng vực sâu Ma Vực đã nằm trong tay Hàm Thanh Đế rồi…”
Ánh mắt La Chinh cũng hơi sáng lên: “Hẳn là Hàm Thanh Đế không có cách nào nắm giữ vực sâu Ma Vực mới đúng chứ? Khi đó Hàm Thương Yên…”
Thời điểm Đông Phương Thuần Quân thi triển Âm Dương Lô Đỉnh, La Chinh cũng không chú ý tới Hàm Thương Yên như nào. Hắn còn tưởng rằng hắn ta cũng bị cuốn vào Âm Dương Lô Đỉnh rồi bỏ mình trong đó.
Hoa Thiên Mệnh lại nhíu mày nói: “Hàm Thương Yên bị Hàm Thanh Đế âm thầm thu vào thế giới bên trong cơ thể ông ta. Hàm Thương Yên là hy vọng duy nhất để ông ta nắm giữ vực sâu Ma Vực nên chắc chắn ông ta sẽ không tùy tiện từ bỏ tính mạng hắn ta”
“Ầm ầm ầm…”
Đám tượng đất đầu người như được lắp chân, trong nháy mắt đã vọt tới.
“Chỉ mấy cái đầu bùn này cũng không làm gì được chúng ta” Lê Lạc Thủy không có ý định rút lui.
Bà không đành lòng để một mình muội muội ở lại nơi này, muốn cùng tiến cùng lui với Linh Thù.
Lê Lạc Thủy không đi, đương nhiên La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng sẽ không đi.
“Nếu vực sâu Ma Vực thực sự bị Hàm Thanh Đế khống chế thì ở đây chẳng có ai là đối thủ của ông ta đâu! Ta sẽ không chết được, tỷ tỷ, mọi người mau đi đi!”
Linh Thù vô cùng sốt ruột, thế nhưng Lê Lạc Thủy vẫn không hề nhúc nhích. Ánh sáng đỏ trong tay bà vẫn liên tục nhấp nháy, chuẩn bị đánh về phía những cái đầu khổng lồ kia bất cứ lúc nào.
Linh Thù rơi vào đường cùng, bỗng nhiên ánh mắt chợt sáng lên. Bản sao Hàm Thanh Đế đứng đợi lệnh ở một nơi cách đó không xa chợt quét ngang trường thương một cái, một đường hầm không gian đâm xuyên tới, đưa nhóm người Lê Lạc Thủy và La Chinh đi tới bên cạnh truyền tống trận.
Nhưng Lê Lạc Thủy đã quyết tâm, bà khẽ cắn môi, định xông lên…
“Hàm Thanh Đế có thể chém đứt kết nối giữa thân thể Chân Ma, cho dù La Chinh và Hoa Thiên Mệnh liên thủ ông ta cũng không sợ. Tỷ tỷ, tỷ không nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho La Chinh, lẽ nào tỷ định kéo bọn họ chôn chung với tỷ sao?” Linh Thù lớn tiếng nói với Lê Lạc Thủy.
Lê Lạc Thủy vốn định xông ra lại đột nhiên dừng bước…
Tuy không biết Hàm Thanh Đế làm sao đạt được kết quả này, nhưng nhìn tình hình trước mắt thì có thể chắc chắn đến tám chín phần là ông ta đã nắm giữ vực sâu Ma Vực trong tay.
Bản thân Hàm Thanh Đế còn chưa tới đây, chỉ mới ở một khoảng cách xa xôi mà có thể phát động tiến công với khí thế lớn như vậy, đợi khi ông ta chạy tới sợ rằng sẽ càng thêm khó giải quyết.
“Thế nhưng…” Trên mặt Lê Lạc Thủy hiện lên vẻ bi ai.
Bà thực sự không muốn để muội muội ở lại đây một mình đối mặt với Hàm Thanh Đế.
“Đừng quên, bây giờ ta chỉ là một hung vật mà thôi, ta sẽ không chết… Ta sẽ chờ mọi người tới đây” Lúc này, sắc mặt Linh Thù đã bình tĩnh trở lại.
Nàng ta nhẹ nhàng nhón chân, bay thẳng về phía sau, xông về phía đám đầu to lớn kia, chẳng mấy chốc đã bị chúng bao phủ.
Nhưng càng có nhiều đầu bùn xông về phía lối vào hơn.
“Chúng ta nên rời đi” Trần Hoàng Dịch Kiếm nghiêm giọng nói.
Đây là lựa chọn tuy bất đắc dĩ song lại rất đúng đắn, ở lại nơi này chỉ có một kết quả duy nhất là chôn chung mà thôi, hoặc có khi còn không tính là chôn chung nữa, bởi dù sao Linh Thù cũng sẽ sống lại còn bọn họ thì không.
Lê Lạc Thủy siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực xông lên tận tim.
Nghĩ đến Chinh Nhi, bà chỉ có thể chọn rời đi. Bà đành quay đầu bước chân vào truyền tống trận.
Trước khi đám đầu người khổng lồ nhào tới, trong truyền tống trận đã lóe lên một luồng sức mạnh không gian bao phủ tất cả mọi người, chẳng mấy chốc đã đưa bọn họ vào đường hầm không gian…
Thời điểm bọn họ tiến vào đường hầm không gian, những chiếc đầu người kia đã nhào tới, nghiền nát truyền tống trận.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Mấy ngày nay, Đông Phương gia, Mục gia, Đường gia, Lãnh gia, Phương gia… Toàn bộ các gia tộc trên đảo nổi của liên minh đều chìm trong bầu không khí vừa căng thẳng vừa suy sút.
Nguyên nhân là vì vũ trụ của Đông Phương Thuần Quân đã tiêu tan.
Các thị vệ bảo vệ truyền tống trận cũng phờ phạc ủ ê…
Nếu những lời đồn kia là thật, vậy e rằng ngày lành của bọn họ sắp kết thúc rồi.
Kết quả xấu nhất không cần nghĩ cũng biết, nếu Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt nhảy ra thì e là toàn bộ đảo nổi của liên minh các gia tộc quyền thế sẽ bị ném thẳng tay vào trong biển Thời Gian.
Nhưng các thị vệ này cũng đã được các trưởng bối trong gia tộc dặn dò, phải để ý tới truyền tống trận của vực sâu Ma vực từng giờ từng khắc.
“Xoẹt xoẹt…”
Một thị vệ nghe được tiếng động lạ bèn lập tức nhìn sang, thì ra âm thanh lạ này đến từ truyền tống trận của vực sâu Ma Vực. Từng làn sóng dao động không gian từ trong trận pháp truyền tống lan tràn ra.
“Là vực sâu Ma Vực, bọn họ đã trở về! Mau mau đi thông báo! Ha ha!” Thị vệ lớn tiếng kêu ầm lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Nhưng dao động không gian trong truyền tống trận này kéo dài một hồi rồi “rắc” một tiếng, toàn bộ truyền tống trận vỡ nát!
Các thị vệ và một phần con em Đường gia có mặt ở đây đều sửng sốt.
Đây không phải là có người trở về, mà là một đầu khác của truyền tống trận đã bị phá hủy.
“Chuyện gì thế này!”
“Có người phá hủy truyền tống trận ở bên kia!”
“Vậy chẳng phải Thánh Hoàng đại nhân sẽ không về được nữa?”
Cảnh tượng này không chỉ xảy ra ở Đường gia mà toàn bộ truyền tống trận thông tới vực sâu Ma Vực trên đảo nổi đều đã bị phá hủy, bao gồm cả liên minh các gia tộc quyền thế và gia tộc Huyền Nguyệt cũng như Kiếm tộc…