Điểm chú ý của mọi người không chỉ đặt trên mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh mà còn cả con mắt khổng lồ kiaTrước đó bọn họ từng thấy các pho tượng trong hang động và chịu đựng sự tra tấn của sức mạnh sợ hãi, cho nên họ đã biết bên trong núi chủ hẳn là có một con Tâm Cụ Nhãn Ma.
Mặc dù tâm lý đã được chuẩn bị, nhưng khi thật sự nhìn thấy con mắt này, họ vẫn bị giật bắn mình.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Dù là sinh linh của chủng tộc nào cũng đều không ngừng lùi về sau. Ví dụ như các dị tộc ban đầu trốn trong pháp trận, sau lại nghĩ đến chuyện chạy đến kiếm một chén canh, bọn họ vốn đã không tự tin với thực lực của mình, bây giờ thấy đám Hồn Nguyên Chi Linh hình thể to lớn này chui ra thì đâu còn dám nán lại nữa? Họ vội vàng quay người lao vùn vụt đi, hướng thẳng đến pháp trận gần mình nhất và định chui vào.
“Đã ép bọn ta ra mà còn muốn trốn?”
Trong con mắt khổng lồ bỗng lóe lên tia sáng đỏ, một vòng huyết văn khuếch tán ra bằng tốc độ khó tin.
Khi huyết văn lướt qua đám người, trong lòng tất cả đều run lên sợ hãi.
Thoắt cái huyết văn đã bao phủ cả phạm vi trăm nghìn mét xung quanh!
Pháp trận gần nhất ở ngay cạnh huyết văn, mấy gã dị tộc cắn răng định chui vào trong đó.
Pháp trận này do rất nhiều đại năng hợp lực sắp đặt nên, chỉ cần trốn vào được bên trong là sẽ bảo vệ được tính mạng.
Tuy nhiên, khi bọn họ vừa chạm đến huyết văn, cả người bỗng như bị điện giật!
Sức mạnh sợ hãi mãnh liệt đánh tới, đâm thẳng vào nhược điểm sâu trong lòng họ. Người thì phát điên, kẻ lại gào khóc như muốn trút ra cảm xúc của mình, cuối cùng buộc phải rời xa huyết văn ấy.
Nhóm La Chinh thấy huyết văn này, lông mày khẽ giật.
Con mắt khổng lồ đã nhốt tất cả mọi người vào trong!
Hành động này đã chứng tỏ một điểm, đó là Hồn Nguyên Chi Linh và con mắt khổng lồ rất có lòng tin vào thực lực của mình. Chúng muốn một mẻ hốt gọn tất cả mọi người!
Sau khi núi chủ sụp đổ, Tà Thần vẫn luôn ung dung dạo chơi quanh đó. Khi thấy con mắt khổng lồ và Hồn Nguyên Chi Linh xuất hiện, trên mặt hắn ta cũng toát ra vẻ hứng thú nồng đậm.
Bởi vì vị trí của hắn ta khá xa nên khi huyết văn khuếch tán ra ngoài cũng không bao trùm lên hắn ta, song Tà Thần lại chầm chậm bước đến gần biên giới huyết văn.
“Sức mạnh sợ hãi của con mắt kia rất khủng khiếp, nhưng chắc sẽ không thể kéo dài mãi mãi được…” Tà Thần nhìn huyết văn dưới chân mình, vẻ mặt hứng thú thêm vài phần, đồng thời sải chân bước vào huyết văn!
Ngay khoảnh khắc khi Tà Thần chạm đến huyết văn, sức mạnh sợ hãi xông thẳng vào tâm linh hắn ta. Hắn ta nhướng mày, trong đồng tử lóe lên sắc thái kỳ dị. Sau đó hắn ta gắng sức chịu đựng sự xâm nhập của sức mạnh sợ hãi, bước qua huyết văn này!
“Không khác lắm so với những gì mình đoán…” Tà Thần hơi nhếch khóe môi lên, vẻ mặt trông như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta: “Tín vật Bỉ Ngạn có năng lực càng mạnh thì sức mạnh của bản thân càng yếu. Ngươi quá tự tin vào bản thân mình rồi đấy”
Tà Thần là kiểu điển hình của người không bao giờ chịu thiệt. Hắn ta từng định ra tay trong hang động ở núi chủ nhưng lại bị sức mạnh sợ hãi này ngăn lại, kể từ giây phút đó, hắn ta đã hạ quyết tâm phải bắt được thứ đứng sau màn.
Sau khi bổ núi chủ ra và ép con mắt này xuất hiện, tất nhiên Tà Thần sẽ không bỏ qua cho nó.
Phân tích của Tà Thần đúng là không sai. Có vài tín vật Bỉ Ngạn sở hữu năng lực biến thái đến phi thường, ví như năng lực của tín vật loại thần bí thường khiến người ta khó mà đề phòng được. Những tín vật Bỉ Ngạn như “Tâm Thần Chi Nhãn” hay “Trái Tim Đồng Phạm” có năng lực cực kỳ biến thái nhưng sức mạnh Bỉ Ngạn tích chứa trong nó lại yếu vô cùng.
Con mắt kia chỉ sở trường mỗi Ác Niệm Miết Thị chứ sức mạnh bản thân thì chẳng có gì ghê gớm.
Khi thấy các tộc nhân của gia tộc mình bị nhốt lại, ngoài cổng Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã sôi sục lên.
“Tại sao trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới lại xuất hiện một con Tâm Thần Chi Nhãn!”
“Mong Lê Sơn hãy giải thích cho!”
“Mở Hồn Nguyên Đại Thế Giới ra, để bọn ta tiến vào!”
Nhóm người dẫn đầu của các thế lực siêu cấp có tầm mắt rất cao, các tộc nhân trẻ tuổi không thể sánh bằng.
Tâm Cụ Nhãn Ma cực kỳ hiếm trong Bỉ Ngạn, nhưng lai lịch của chúng lại không phải điều thần bí. Dù sao Tâm Cụ Nhãn Ma cũng từng là một trong các văn minh cấp Chúa tể.
Bây giờ mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh đã chui ra khỏi núi, lại còn thêm con Tâm Thần Chi Nhãn kia nữa, các tộc nhân trẻ tuổi của họ dù lợi hại đến mấy cũng đâu thể ngăn cản nổi?
Vẻ mặt mấy người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình cũng vô cùng nghiêm trọng.
Dù gì Hồn Nguyên Đại Thế Giới cũng nằm dưới sự quản lý của Lê Sơn mà Lê Sơn lại chẳng biết gì về chuyện này cả, còn nếu họ biết thì tại sao lại bỏ mặc cho chúng tác oai tác quái?
Mà quan trọng hơn cả là tín vật Bỉ Ngạn nhất định phải có sinh linh dùng thế giới trong cơ thể gánh lấy thì mới có thể giáng lâm tại thế giới mẹ được. Hồn Nguyên Chi Linh vì có hình thái đặc biệt nên mới trở thành một ngoại lệ bất ngờ duy nhất trong Bỉ Ngạn!
Nhưng còn con mắt kia là thế quái nào nữa? Dựa vào đâu mà nó có thể giáng lâm ở đó giống Hồn Nguyên Chi Linh, điều này căn bản vi phạm lẽ thường!
Hai cánh của Phượng Nữ nhẹ nhàng mở ra, nàng ta đã bay đến trước cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới. Ngọn lửa nóng hừng hực lượn lờ bốc lên, tỏa ra khí nóng hầm hập. Nàng ta lạnh giọng nói: “Để ta vào”
Thần Sào Nữ Yêu đã bị thiệt hại không nhỏ rồi, Phượng Nữ muốn bảo đảm các tộc nhân còn lại thu hoạch được Hồn Nguyên Chi Linh.
Các cô gái Lê Sơn canh gác trước cổng lạnh lùng nhìn Phượng Nữ, một người trong đó lên tiếng: “Ngoại trừ lớp trẻ sở hữu vé vào cửa, những người còn lại tuyệt đối không được vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới”
Phượng Nữ nhíu mày nói: “Trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã xảy ra biến cố nhường này mà còn không cho bọn ta vào, vậy thì bọn họ sẽ chết chắc!”
“Từ xưa đến nay, số người trẻ bị chết trong đó cũng không hề ít” Cô gái Lê Sơn trả lời: “Quy định này chẳng phải do mình Lê Sơn chúng ta lập ra mà Đế Tuấn tộc Kim Ô các ngươi cũng có tham dự. Nếu ngươi xông vào thì đừng trách Lê Sơn chúng ta không khách sáo!”
“Ngươi…” Phượng Nữ hung tợn trừng mắt với cô gái Lê Sơn, trong phút chốc không nói được gì.
Mặc dù nàng ta không để mấy cô gái Lê Sơn canh gác trước cổng này vào trong mắt, nhưng ra tay với người Lê Sơn tại Ẩm Tuyết Châu tuyệt đối là hành động không sáng suốt, tự chuốc rắc rối cho mình. Cuối cùng Phượng Nữ chỉ đành cho qua.
Nhóm người dẫn đầu của các thế lực siêu cấp khác cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tộc nhân của mình, mong họ sống sót trước mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh kia và bình yên tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo.
Trên đỉnh núi tuyết, Phục Hy ngồi trong lớp tuyết đọng, luồng suy nghĩ lại không nằm tại Hồn Nguyên Đại Thế Giới. Hắn ta hướng ánh mắt nhìn ra xa, lướt qua toàn bộ Hồn Nguyên Đại Thế Giới và nhìn thẳng đến điểm cuối của Ẩm Tuyết Châu.
Ở đó có một vết nứt không gian rất mảnh…
Trong vết nứt không gian có vài móng vuốt nhọn hoắt đang lặng lẽ vươn ra, mà trên móng vuốt ấy ẩn giấu một con mắt màu đỏ máu rất nhỏ.
Cái thứ đằng sau khe hở kia ẩn núp rất kín, dù nó xé rách không gian nhưng lại không hề làm tản ra chút khí tức nào, tựa như nó có thể hòa làm một cùng với không gian vậy.
“Thần thông ẩn núp cỡ này thật sự khiến người ta phải thán phục. Nếu không phải ta dùng Bát Quái Bàn để bao quát thiên hạ thì căn bản đã không tính ra được sẽ có kiếp nạn này…” Phục Hy lẩm bẩm: “Để ta xem thử rốt cuộc các ngươi muốn làm gì…”
Lúc đầu quả thực Lê Sơn không hề biết gì về những biến động trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, mãi đến khi Hồn Nguyên Hải xảy ra sự cố, Phục Hy dùng Bát Quái Bàn để tính thử mới tra ra được chút huyền cơ. Đương nhiên, khi ấy hắn ta cũng phát hiện ra con Tâm Thần Chi Nhãn núp trong núi chủ của Hồn Nguyên Đại Thế Giới.
Tâm Thần Chi Nhãn thân là tín vật Bỉ Ngạn, tại sao không cần ai gánh lại vẫn giáng lâm được, về điểm này Lê Sơn hoàn toàn không hiểu nổi.
Nếu tín vật trong Bỉ Ngạn đều không cần ai gánh mà có thể tùy ý giáng lâm vào trong hỗn độn, vậy thì toàn bộ thế giới mẹ sẽ rối loạn hết cả, và toàn bộ thế cục trong hỗn độn cũng cần phải sửa đổi lại.