Giữa khoảnh đất trống trong rừng Sí Phong, Khủng Hống cau mày nhìn Nữ Oa bị bắt tới đây, sắc mặt không dễ nhìn cho lắmViệc nó bắt sinh linh trong hỗn độn vào Bỉ Ngạn sẽ có sai sót và điều kiện nhất định.
Người đó không được rời khỏi Bỉ Ngạn quá ba ngày, sau ba ngày Khủng Hống sẽ không thể nhìn thấy cái bóng lúc người nọ rời khỏi Bỉ Ngạn nữa, còn nếu mấy người rời Bỉ Ngạn đứng cùng với nhau thì nó sẽ ngẫu nhiên bắt lấy một trong số đó.
Lần nào Khủng Hống cũng nhắm vào La Chinh, nhưng lần nào nó cũng bắt nhầm người…
“Soạt soạt…”
Vị trí đứt lìa trên vai trái của nó lại bắt đầu mọc ra cánh tay mới tinh.
Hai cánh tay cụt trước đó mọc ra rất nhanh, nhưng sau khi phải “hi sinh” hai cánh tay liên tiếp, tốc độ mọc của cánh tay thứ ba cũng giảm đi rất nhiều.
Chỉ có điều, mặc dù Khủng Hống hơi buồn bực, nhưng nó cũng không lo lắng lắm. La Chinh là người cuối cùng rồi, đợt bắt người tiếp theo tất nhiên nó sẽ có thể túm La Chinh về lại Bỉ Ngạn. Nó có đủ thời gian hoàn thành mọi thứ.
Nữ Oa, Phục Hy cùng Nhĩ Thử đều bị áp giải, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt đều có vẻ ảm đạm.
Trong trận chiến với văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không, bọn họ đều gắng gượng vượt qua được, nhưng vào đến rừng Sí Phong thì lại rơi vào thế bị động như này!
Nếu La Chinh bị bắt vào Bỉ Ngạn thì cũng sẽ trở thành con cá trên thớt…
Trong thế giới hỗn độn, trên mặt La Chinh là vẻ nghiêm trọng chưa từng có từ trước đến nay.
“La Chinh đại nhân, làm sao bây giờ?”
“Nhân Hoàng cùng Nữ Oa nương nương bị kéo vào Bỉ Ngạn thật rồi ư?”
“Bước tiếp theo e là muốn kéo La Chinh đại nhân vào Bỉ Ngạn, ngài vẫn nên nghĩ cách trốn mau đi, chít chít chít…”
Mấy con Nhĩ Thử và Địa Ngộ ở cạnh lo lắng đưa ra ý kiến.
La Chinh thầm liếc trắng mắt bọn chúng một cái, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn mà chạy được thì đã chạy từ lâu rồi.
Mặc dù không biết đối phương dùng cánh nào để kéo được Phục Hy cùng Nữ Oa vào, nhưng chắc hẳn nó đã lợi dụng vị trí nơi họ rời khỏi Bỉ Ngạn. Bây giờ hắn không thể tiến vào Bỉ Ngạn nên cũng không thay đổi được vị trí đó.
Theo tình hình hiện tại thì kẻ tiếp theo chính là hắn…
Làm sao đây…
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng im lặng, ông cũng đang suy nghĩ cách để hóa giải thế cục hiện giờ, nhưng trong rừng Sí Phong lại không thể sử dụng thần thông, có nghĩ nhiều cách hơn nữa cũng chẳng dùng được cái nào.
“Không thể sử dụng thần thông, cũng chỉ có thể dùng thân thể mình mà đánh, như vậy sẽ cần càng nhiều sức mạnh và tăng cường thân thể hơn…”
“Phụt!”
Đúng lúc này, trên lưng Nữ Oa bắt đầu bắn ra vết máu, từng chữ viết màu đỏ tươi xuất hiện trên phần lưng trắng như tuyết của nàng, đi từ trên xuống dưới.
“Vận may khá đấy, ngươi sẽ thành kẻ cuối cùng, chuẩn bị xong chưa?”
Đám Nhĩ Thử và La Chinh mở to mắt nhìn những chữ viết xuất hiện liên tiếp, vẻ mặt âm trầm như nước. Đây là lời trào phúng đẫm máu.
“Tăng cường thân thể và sức mạnh…” La Chinh giơ hai tay lên quan sát trái phải.
Huyết mạch khởi nguyên có thể giúp La Chinh biến đổi hình thái cơ thể, cũng có thể ban cho hắn sức mạnh cực kỳ khủng bố, nhưng huyết mạch khởi nguyên cực kỳ keo kiệt, trừ phi là tình hình nguy hiểm đến mức sắp chết đến nơi, nó mới bằng lòng cường hóa hắn một cách nghiêm túc.
Ngay lúc La Chinh đang định thuyết phục Khởi Nguyên Thần Huyết thì hắn bỗng cảm thấy trong cơ thể mình nóng hực lên. Khởi Nguyên Thần Huyết xao động, cơ thể hắn bắt đầu có những biến hóa rõ rệt.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã dài ra cao đến bốn, năm mươi mét, cơ bắp trước ngực như bị từng con Cầu Long chiếm lấy. Phần xương còn thay đổi nhiều hơn, đôi cánh tay vốn chỉ có một xương ống, nhưng sau khi cơ thể được cường hóa không ngờ lại mọc ra sáu cái xương ống nho nhỏ.
Xương ống mọc thêm liên kết cùng với nhau, hình thành nên một hệ thống xương cốt cực kỳ phức tạp và vững chắc.
Đồng thời với sự thay đổi của cơ thể, khí tức cũng có biến hóa không nhỏ. Trong mắt của mấy tên Nhĩ Thử Thánh Hồn cảnh bao gồm cả Địa Ngộ đều không hẹn mà cùng xuất hiện vẻ sợ hãi.
Mặc dù bọn chúng biết người đứng trước mặt là La Chinh, cũng biết La Chinh có năng lực biến hóa ấy nhưng vẫn không thể khống chế được nỗi sợ đang nảy sinh trong lòng.
Sức mạnh dồi dào, cơ thể mạnh mẽ cũng khiến tâm tình của La Chinh thay đổi…
Lúc này hắn lại có cơn xúc động muốn chiến đấu mãnh liệt!
Cơn khủng hoảng trước đó biến đâu hết sạch, thay vào đó là một cảm giác chờ mong. Hắn đang đợi tên kia kéo mình vào Bỉ Ngạn!
Trên khu đất trống trong rừng, rất nhiều dị tộc đang đợi ở một bên.
Cánh tay trái mới của Khủng Hống vẫn đang chầm chậm mọc ra. Nữ Oa, Phục Hy cùng Thắng Thiên Thử Vương nhìn cánh tay non mịn mới tinh đang chầm chậm mọc ra kia mà vẻ tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng đậm hơn.
Không lâu sau, rốt cuộc cánh tay trái cũng đã mọc ra hết, Khủng Hống lại rạch một vết máu nữa trên cánh tay rồi xé nó xuống.
“Ù!”
Lòng bàn tay của cánh tay bị gãy lóe lên ánh sáng, Khủng Hống đột nhiên chộp cách tay cụt về phía hư không.
Trong nháy mắt khi cánh tay chạm vào hư không, nó lập tức bắt được vật gì đó…
“Có rồi!”
Khóe miệng Khủng Hống cong lên, lần này sẽ không tính sai nữa.
Nó đột nhiên giật mạnh về, La Chinh đã bị kéo vào trong Bỉ Ngạn.
Dù là Khủng Hống hay là Phục Hy, Nữ Oa và cả các tộc nhân Hà Mông đứng quanh đó xem trò vui đều dự đoán rằng kẻ được kéo vào sẽ là một Nhân tộc Bất Hủ cảnh bình thường.
Thế nhưng, thứ đột nhiên xuất hiện chẳng phải thuộc loài người, mà là một con quái vật khổng lồ cao tới năm mươi mét!
Lúc Phục Hy thấy được hình bóng cao lớn ấy liền theo phản xạ có điều kiện nghĩ rằng La Chinh đã kích phát thân thể hoang thần. Nhưng sức mạnh hoang thần vẫn thuộc về phạm trù sử dụng năng lượng nên sẽ bị rừng Sí Phong tấn công…
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng đã thay đổi hoàn toàn của La Chinh, Phục Hy phản ứng lại kịp. Chắc hẳn đây là tác dụng do huyết mạch của La Chinh tạo ra!
Trong mắt của Nữ Oa cùng Thắng Thiên Thử Vương cũng lóe lên niềm hy vọng. Huyết mạch trong cơ thể La Chinh mạnh đến nhường nào, trước đây bọn họ từng được chứng kiến rồi!
“Nghe nói ngươi đang chờ ta?” La Chinh nhìn xuống Khủng Hống trước mặt mình.
“Ngươi là…”
Khủng Hống vốn còn đang bày ra dáng vẻ mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng khi đối mặt với La Chinh cao lớn, trong giọng nó lại mang theo chút bối rối.
Mấy tên dị tộc sau lưng Khủng Hống thì mặt cắt không còn giọt máu, trong đó có một kẻ cầm chậu nước Tị Hồn thậm chí còn không dám giội nước Tị Hồn về phía La Chinh!
Lạc Mông của tộc Hà Mông nhìn chằm chằm La Chinh, gương mặt màu đồng cũng nhăn nhíu lại.
Văn minh Nguyên Linh đưa ra cái giá không nhỏ nên tộc nhân Hà Mông mới cho phép mấy người đó làm loạn ở đây, còn họ thì mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng bây giờ vị “Nhân tộc” mới bị Khủng Hống kéo vào Bỉ Ngạn này lại mang đến cho Lạc Mông cảm giác uy hiếp đáng sợ. Đã từ rất lâu rồi loại cảm giác này chưa từng xuất hiện, thế nên gã cảm thấy rất khó chịu.
“Ta chính là La Chinh” La Chinh đáp.
“Ngươi… Sao ngươi lại biến thành hình dạng này?” Trên mặt Khủng Hống toàn là vẻ không tin nổi.
“Ngươi chỉ cần biết sẽ nhận hậu quả gì khi khiêu khích ta là được” La Chinh mỉm cười.
“Hậu quả gì…”
“Soạt!”
Không đợi Khủng Hống nói xong, La Chinh đã dùng một tay bắt lấy vai nó, cái tay khác thì chộp lấy cổ nó.
“Vụt!”
Đôi chân tráng kiện của La Chinh đột nhiên đạp một cái lên đất, mặt đất bị gót chân hắn đạp ra hai cái hố to.
“Ầm!”
Một giây sau, cả đám người đã thấy Khủng Hống bị La Chinh đẩy đè lên trên một cây Sí Phong lớn nhất. Cây Sí Phong nhận lực va chạm, lá phong rơi xuống không ngừng, nhưng chúng lại không tỏa sáng lấp lánh nên sẽ không nổ tung.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…”
Sau đó đám người liền thấy hai tay La Chinh hóa ra vô số quyền ảnh, mỗi một quyền ảnh đều nổ tung trên người Khủng Hống, làm bắn ra một đám sương máu.
Khoảng mười hơi thở sau, thân thể cường tráng của Khủng Hống đã hóa thành một lớp mỏng manh dán sát trên cây Sí Phong, cả người từ trên xuống dưới không còn chỗ nào hoàn hảo.
La Chinh xoay đầu lại, nói: “Hậu quả chính là chết”
Hiển nhiên câu này của hắn không phải nói với Khủng Hống đã chết kia.