Mắt thấy thanh kiếm linh hồn kia đâm thẳng về phía mình, sắc mặt Từ Hữu Vi và những người khác đều biến đổi“Muội, muội… dám!” Từ Hữu Vi không kịp tránh né nữa, chỉ mở miệng hét lớn.
Lúc thanh kiếm linh hồn kia cách y chỉ chừng nửa mét thì bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nó chợt lóe sáng, hóa thành một luồng khí tức linh hồn và trở lại bên trong dây chuyền Vu Hồn của Lăng Sương.
Lăng Sương lạnh nhạt nói: “Lần sau ta sẽ dám”
Dứt lời, nàng và La Chinh cùng sánh vai rời đi, bỏ lại đám người đang vô cùng kinh ngạc trong Ẩn Môn.
Từ Hữu Vi đứng tại chỗ, mặc dù mọi người không thấy sắc mặt y nhưng nói chung cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt y bây giờ, hơn nữa khí tức trong dương hồn y cũng ẩn chứa tức giận và hận ý.
Người ngoài sợ Từ Hữu Vi lại giận lây sang mình nên cũng không dám khuyên nhủ.
Sau một lúc lâu, Từ Hữu Vi mới hỏi: “Thằng nhãi bên cạnh Lăng Sương là người của ngọn núi nào?”
“Không biết, chỉ thấy nàng gọi hắn là La Chinh” Người ở sau lưng Từ Hữu Vi bẩm báo lại.
“La Chinh? Đi điều tra cho ta. Bất kể hắn là người của ngọn núi nào, ta cũng phải moi hắn ra!” Từ Hữu Vi oán hận nói.
Bên trong thần miếu Thiên Cung cũng có phòng riêng dành cho dương hồn tu luyện.
Muốn linh hồn trở nên mạnh mẽ thì phải dung hợp kết tinh linh hồn hiếm thấy, hoặc là không ngừng rèn luyện linh hồn và tích trữ qua ngày dài tháng rộng. Đương nhiên, cách sau khó khăn hơn nhiều.
Có điều, kết tinh linh hồn là vật cực kỳ hiếm thấy trong Bỉ Ngạn, ngay cả thần miếu cũng chỉ dự trữ được rất ít. Trong Thiên Cung có không quá năm mươi người may mắn chiếm được kết tinh linh hồn to cỡ nắm đấm chỉ trong một lần thăm dò như La Chinh.
Dọc theo đường đi, Lăng Sương vẫn vô cùng tức giận, há miệng thở phì phì. Nhưng đến khi vào phòng, nàng lại nói: “Xin lỗi, khiến ngươi rước phải rắc rối này”
Ngược lại, La Chinh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh: “Chỉ là chuyện không đâu thôi mà. Hình như người này có quan hệ gì đó với núi Thái Ất các ngươi?”
“Ừ” Lăng Sương gật đầu.
Ban đầu bà ngoại của Lăng Sương suýt mất mạng trong một trận đấu, được sơn chủ núi Thái Hạo cứu giúp nên nợ ông ta một mối ân nghĩa rất lớn.
Nhiều năm sau, món nợ nghĩa tình này lại bị đào ra.
Sơn chủ núi Thái Hạo dẫn con trai mình bỗng nhiên tới cầu hôn.
Trong chuyện này liên quan đến một ít bí mật tầng cao của Thiên Cung, đương nhiên bà ngoại Lăng Sương biết đối phương đang suy tính gì nên quả quyết từ chối. Sơn chủ núi Thái Hạo lập tức lôi món nợ nghĩa tình năm xưa ra, vì thế còn sinh ra một ít tranh chấp.
Mặc dù những tranh chấp này đã lắng xuống, nhưng chuyện cũ kia vẫn chưa được tháo gỡ, đây cũng là lý do vì sao lúc Lăng Sương gặp Từ Hữu Vi lại phản ứng thái quá đến vậy.
Nghe Lăng Sương kể lại đại khái chuyện này một lần, La Chinh cũng khẽ lắc đầu nói: “Tác phong làm việc của cái tên trên núi Thái Hạo đó thực dụng quá thể. Cho dù là ơn cứu mạng thì cũng là việc nào ra việc nấy, sao có thể đem hôn sự của ngươi ra nhập vào làm một?”
“Cho nên ta cũng lười để ý đến những người này” Lăng Sương nghĩ đến Từ Hữu Vi thì cảm xúc chán ghét lại lan tràn trong lòng.
“Được rồi, không để ý tới thì thôi. Sương Nhi cũng đừng để bụng, dung hợp tín vật Bỉ Ngạn trước rồi nói sau” La Chinh mỉm cười nói.
“Được” Lăng Sương nghe La Chinh gọi mình như vậy, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Nàng bèn lựa chọn một căn phòng rồi bước vào trong đó.
La Chinh đứng ở cửa phòng, mắt khẽ nheo lại.
Những chuyện hắn từng trải qua nhiều hơn Lăng Sương nhiều, đối với loại người có tâm tính như vậy đại khái chỉ nhìn qua là đã thấy rõ, chuyện này sợ rằng sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.
Hơn nữa, Từ Hữu Vi khác với Mạc Nhất Kiếm.
Mạc Nhất Kiếm chẳng qua là tâm tính thiếu niên cao ngạo mà hiếu chiến, nhưng còn biết chừng mực. Cuối cùng kiểu gì hắn cũng sẽ đánh một trận với Mạc Nhất Kiếm, nhưng đó là trận chiến xứng danh.
Còn Từ Hữu Vi này, mới gặp hắn lần đầu mà đã muốn ra tay giết hắn, như vậy tình hình đương nhiên cũng khác.
Nghĩ tới đây, La Chinh nở nụ cười khổ.
Từ khi bước chân vào thế giới mẹ, hắn luôn luôn khiêm tốn khép mình, không làm khó dễ ai, nhưng lại cứ bất tri bất giác trêu chọc phải những người này, thật sự là không biết làm sao.
Chẳng qua bây giờ nghĩ nhiều đến mấy cũng vô dụng, cái gì phải tới thì cuối cùng sẽ tới. Trải qua ngàn sóng vạn gió khó khăn, hắn đã sớm học được cách vững vàng đối mặt.
Thế là hắn đi vào phòng của mình, lấy Lực Thần Đồ Đằng ra. Dương hồn phóng ra chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng và dung hợp Lực Thần Đồ Đằng vào trong linh hồn.
Sau đó hắn lại ra khỏi Bỉ Ngạn, đưa Lực Thần Đồ Đằng vào thế giới bên trong cơ thể rồi bắt đầu dung nạp nó.
Vì đã từng trải qua một lần nên việc La Chinh đã thành thạo hơn trong việc dung nạp tín vật Bỉ Ngạn.
Lần trước hắn sơ ý gây ra nỗi kinh hoàng trong thế giới trong cơ thể nên lần này dung nạp cẩn thận hơn nhiều. Dù sao Tâm Thần Chi Nhãn cũng không phải tín vật Bỉ Ngạn loại cường hóa, sức mạnh Bỉ Ngạn của nó không quá mạnh mẽ. Trong khi đó, Lực Thần Đồ Đằng tích chứa sức mạnh Bỉ Ngạn quá mức kinh khủng, lúc dẫn vào thế giới bên trong cơ thể e là có thể đập nát đại lục trong thế giới thành tro bụi!
Thiên Phạn vực rung động từng cơn, từng đường Phạn văn lại sáng lên, từng xiềng xích khổng lồ lại bắn ra từ đó và cuốn về phía Lực Thần Đồ Đằng.
“Lần này số Phạn văn sáng lên có tổng cộng một trăm bốn mươi đường… Chỉ xét trên việc dung nạp này thôi đã thấy được độ khó của Lực Thần Đồ Đằng cao hơn Tâm Thần Chi Nhãn” Trong lòng La Chinh suy nghĩ.
Sau khi dung nạp Lực Thần Đồ Đằng, những sợi xiềng xích kia cũng biến mất, đồng thời từng luồng tin tức cũng tràn vào đầu La Chinh…
Thần lực…
Tộc Tín Lực Cự Nhân…
Sức mạnh chí tôn có thể phá tất cả…
Hắn thấy được một chủng tộc đặc biệt khác.
Tộc Tín Lực Cự Nhân này từ đầu tới cuối chỉ tin thờ sức mạnh hùng mạnh. Bọn họ cho rằng sức mạnh có thể giải quyết tất cả, mà cả họ và tộc Tâm Cụ Nhãn Ma đều cùng thờ Đạo Chung Yên.
Chủng tộc mạnh mẽ này thậm chí thống lĩnh tất cả trong Hỗn Độn, bọn họ muốn dựa vào sức mạnh để kết thúc tất cả mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Vì sao một chủng tộc hùng mạnh đến vậy mà bây giờ không còn tồn tại?” La Chinh đọc xong tin tức chứa đựng bên trong mà như ở giữa sương mù.
Tộc Tâm Cụ Nhãn Ma mạnh hơn Nhân tộc bây giờ nhiều, mà tộc Tín Lực Cự Nhân lại còn mạnh hơn cả Tâm Cụ Nhãn Ma. Tuy nhiên, những chủng tộc này chỉ lưu lại thần miếu trong Bỉ Ngạn, nhưng lại biến mất ở thế giới mẹ, thậm chí trong hỗn độn?
Ngay cả trong một vài cuốn sách mà La Chinh từng đọc ở Thiên Cung cũng không hế nhắc đến dấu vết gì chứng tỏ họ từng tồn tại, chuyện này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Từ tin tức mà Lực Thần Đồ Đằng cung cấp, La Chinh cũng không tìm ra câu trả lời.
Hắn phân tán hóa thân trong cơ thể rồi mở hai mắt ra, ngồi ngay ngắn trong phòng, đưa tay ra, đồng thời thúc giục Lực Thần Đồ Đằng.
Dương hồn màu tím và Lăng Sương đều giữ nguyên ý kiến đối với sự lựa chọn Lực Thần Đồ Đằng của hắn, chỉ vì sợ hắn không thể chịu đựng được sức mạnh kinh khủng như vậy.
Đương nhiên La Chinh muốn thử liệu xem mình có chống đỡ nổi không.
Khi hắn thúc giục Lực Thần Đồ Đằng, một sức mạnh kinh khủng từ Lực Thần Đồ Đằng xông ra…
“Một trăm thần quân lực!”
Sức mạnh này được La Chinh tập trung lại trên cánh tay khiến không gian xung quanh loáng thoáng xuất hiện vết lõm.
Hắn vẫn có thể dễ dàng tiếp nhận một trăm thần quân lực.
“Hai trăm thần quân lực!”
La Chinh dứt khoát tăng gấp đôi.
Lúc này hắn mơ hồ cảm thấy xương cốt mình phải chịu áp lực không nhỏ, tựa như mười triệu ngọn núi lớn đè lên cánh tay vậy, bắp thịt cũng cứng ngắc, mạch máu trên cánh tay lại căng cứng như thép.
“Bốn trăm thần quân lực!” La Chinh lại tăng lên.
Không có chút phòng bị hay báo trước nào, cánh tay hắn bỗng nhiên nổ tung. Một cột máu tươi bắn ra tán loạn, biến thành một dòng máu bắn ra ngoài với tốc độ không thể tưởng nổi, trực tiếp đánh xuyên kết giới mà hắn bố trí, đánh nát trần nhà lầu các, để lại một kẽ hở rộng chừng mười mét!