Thấy cảnh này, trên mặt La Chinh hiện lên vẻ ngạc nhiênĐám quái vật nhỏ này nhốt hắn lại, bất chấp sinh tử đánh một trận với rắn bay hai đầu, cuối cùng lại đưa mình tới đây… Mục đích chính là những hạt châu này?
“Đám quái vật nhỏ này cũng là sinh linh bản địa trong không gian này à?” La Chinh hỏi.
Chàng trai thanh tú hờ hững gật đầu, nói: “Có thể xem là vậy. Chúng vốn là chủng tộc tại thế giới trong cơ thể sư tôn, sau khi sư tôn chiếm lấy không gian này thì đã thả chúng ra nuôi…”
Chủng tộc tại thế giới trong cơ thể…
Nghe được câu này, trong lòng La Chinh lại chấn động lần nữa.
Sư tôn của họ là nhân vật tầm cỡ thế nào? Chỉ sinh linh tại thế giới trong cơ thể thôi mà đã hùng mạnh đến mức đó?
“Đám rắn bay hai đầu kia thì sao?” La Chinh lại hỏi.
“Cũng vậy” Chàng trai thanh tú gật đầu.
Câu trả lời này khiến La Chinh thoáng mông lung: “Nhưng ta thấy chúng chém giết nhau rất kịch liệt”
“Là sư tôn cố ý” Chàng trai thanh tú lại nói: “Sư tôn nuôi thả ba chủng tộc trong không gian này. Ban đầu sư tôn chỉ nuôi thả Sầu Xà hai đầu, nhưng không bao lâu sau chúng đã phân bố khắp nơi trong không gian, sư tôn không còn cách nào mới phải đưa hai chủng tộc khác vào. Ba chủng tộc khắc chế lẫn nhau mới có thể giới hạn số lượng của chúng”
La Chinh gật đầu, nhưng trong đầu thầm hỏi: “9527, không phải ngươi nói không gian này là do một vị cổ thần Hỗn Độn nào đó nắm giữ sao?”
Giải thích của chàng trai thanh tú này hoàn toàn mâu thuẫn với lời của 9527.
9527 cũng hoang mang khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Ngươi đi hỏi Thanh Ngọc Chi Linh đi! Có lẽ ông ấy biết”
Thanh Ngọc Chi Linh đại diện cho văn minh Thanh Ngọc, mà toàn bộ văn minh Thanh Ngọc gần như chiếm cứ cả một vòng hỗn độn, ngay cả Thanh Ngọc Chi Linh cũng từng đảm nhiệm chức vị cổ thần Hỗn Độn.
Hơn nữa, vừa rồi 9527 cũng đã nói vị này sinh ra trong văn minh số 77, còn văn minh Thanh Ngọc là 749. Chắc hẳn văn minh Thanh Ngọc sẽ có chút hiểu biết gì đó về không gian này.
La Chinh đi theo chàng trai thanh tú vào cửa, xuyên qua một lối đi không gian hẹp dài. Nhân cơ hội này, La Chinh hóa ra một hóa thân bên trong cơ thể.
Năm xưa vì để Thanh Ngọc Chi Linh yên tâm dạy dỗ La Niệm, La Chinh đã đặc biệt mở ra một không gian riêng. Không gian này chỉ có La Niệm và Thanh Ngọc Chi Linh có thể tự do ra vào, đương nhiên vô cùng yên tĩnh.
Trong một khoảng sân trống trải, Thanh Ngọc Chi Linh ngồi ngay ngắn trên đó, còn La Niệm thì đang khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt tập trung.
Đằng sau La Niệm có từng tia sáng màu xanh cuộn tròn bay lên, hóa thành một đóa hoa sen bằng đá xanh. Đóa sen này lẳng lặng xoay quanh, bề mặt thân thể La Niệm cũng hiện lên màu xanh biếc.
Hóa thân trong cơ thể La Chinh vừa đi vào không gian này, Thanh Ngọc Chi Linh đã nhận ra.
“Thanh Ngọc tiên sinh” La Chinh chắp tay trước mặt Thanh Ngọc Chi Linh.
Thanh Ngọc Chi Linh gật đầu đáp lại, đồng thời nói: “Thiên phú của Niệm Nhi quả thực phi phàm, chỉ trong một thời gian ngắn đã luyện tới tầng thứ ba của Thanh Linh Ánh Chiếu rồi…”
Văn minh Thanh Ngọc là thế lực cấp Chúa tể, sáng lập ra vô số thần thông. “Thanh Linh Ánh Chiếu” là một môn công pháp luyện thể mà Thanh Ngọc Chi Linh chọn cho La Niệm, ban đầu ông còn lo lắng La Niệm khó có thể tu luyện thần thông của văn minh Thanh Ngọc, bởi dù sao giữa các chủng tộc cũng tồn tại một vách ngăn, nhất là sinh linh Thanh Ngọc và thân thể máu thịt của La Niệm khác xa nhau. Nào ngờ cậu lại có thể tu luyện hết sức trót lọt.
La Chinh nhìn lướt qua La Niệm đang chuyên tâm tu luyện. Bên ngoài cơ thể cậu tỏa ra ánh sáng xanh biếc cực kỳ ổn định, tuy không bằng thân thể của La Chinh, nhưng ở giai đoạn này đã đạt được trình độ như vậy đã rất đáng kinh ngạc rồi.
La Niệm chuyên tâm nhập định, vẫn chưa phát hiện La Chinh đã tới.
“Có Thanh Ngọc tiên sinh dạy dỗ, Niệm Nhi tất nhiên tiến bộ thần tốc. Nhưng lần này ta đến đây là vì chuyện khác” La Chinh nói.
“Chuyện gì?” Thanh Ngọc Chi Linh hỏi.
“Hình như ta tìm được thiếu sót thứ hai của năng lượng Dung Đạo rồi” La Chinh bình tĩnh nói.
“Cái gì? Ngươi tìm được rồi? Thiếu sót đó là gì vậy, ngươi không nhìn nhầm chứ?” Rõ ràng Thanh Ngọc Chi Linh rất bất ngờ.
La Chinh lắc đầu, nói: “Chắc không nhầm đâu, đó là một loại tia điện tương tự như thần đạo Huyền Lôi. Đối phương cũng chủ tu năng lượng Dung Đạo, đồng thời đã sát nhập tia điện đó vào trong năng lượng Dung Đạo”
“Chưa lấy được ư?” Thanh Ngọc Chi Linh vội vàng hỏi.
Phải biết rằng, vì Huyết Nguyên Thần Đạo mà Dực Vương của văn minh Thanh Ngọc đã đổ rất nhiều tâm huyết, trải qua vô số thử thách và tốn biết bao thời gian. Còn bây giờ mới được bao lâu đâu mà La Chinh đã tìm được thiếu sót thứ hai, đúng là không thể tưởng tượng được, Thanh Ngọc Chi Linh kích động là điều đương nhiên.
“Vẫn chưa” Ánh mắt La Chinh phức tạp: “Lúc ở trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, ta đã bị người ta trục xuất tới một không gian khác…”
“Trục xuất không gian?” Thanh Ngọc Chi Linh hỏi: “Chút phiền phức này chẳng đáng là gì”
Ai ngờ La Chinh lại lắc đầu: “Là không gian bị cắt bỏ”
La Chinh vừa nói vậy, trên mặt Thanh Ngọc Chi Linh đã hiện lên vẻ khó hiểu: “Ngươi bị Chân Lý Chi Tử xóa bỏ rồi? Bị vứt ra ngoài hỗn độn?”
“Ừ” La Chinh gật đầu.
Ai ngờ Thanh Ngọc Chi Linh lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thật khéo, năm xưa khi còn là Chân Lý Chi Tử, ta đã nắm giữ chân lý không gian…”
“Cái gì!” La Chinh nhướng mày: “Khi bị trục xuất vào không gian này có cách nào trở về hay không?”
Trong không gian này có bí mật gì, La Chinh không hứng thú cho lắm. Hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về Hồn Nguyên Đại Thế Giới thôi!
“Nếu ta còn là Chân Lý Chi Tử thì đương nhiên có thể giúp ngươi trở lại. Còn bây giờ, trừ phi vị cổ thần Hỗn Độn trục xuất ngươi ra tay, bằng không ngươi không thể quay về…” Thanh Ngọc Chi Linh nói chắc như đinh đóng cột.
Sơn là phân thân của cổ thần Hỗn Độn, với năng lực hiện tại của Sơn thì có thể trục xuất nhưng chưa chắc có thể thu về, huống chi La Chinh không thể gửi gắm hy vọng vào đối thủ của mình được.
Thấy trên mặt La Chinh thoáng hiện lên vẻ thất vọng, Thanh Ngọc Chi Linh nói tiếp: “Ngươi đừng thấy không gian này hoang vắng trơ trọi mà lầm, ta từng ném vô số sinh linh vào trong đó đấy. Thậm chí trong đó có cả mấy chủng tộc phản kháng văn minh Thanh Ngọc, còn có một vài mối uy hiếp không thể giải quyết, hoặc là kết tinh năng lượng có thể nổ tung bất cứ lúc nào…”
“Hoang vắng trơ trọi?” La Chinh nhìn Thanh Ngọc Chi Linh bằng ánh mắt khó hiểu.
Trong khoảng không này đâu có hoang vắng, các loại phế tích đầy rẫy chồng chất như một bãi rác khổng lồ.
Thanh Ngọc Chi Linh chú ý tới biểu cảm của La Chinh bèn hỏi ngay: “Ta nói sai gì à?”
“Trong không gian này có rất nhiều xác chết của các sinh linh, còn có núi đá đất vụn, cái gì cũng có hết. Một đống hỗn loạn bừa bộn lơ lửng trên không trung…” La Chinh đáp.
“Làm sao có thể!”
Thanh Ngọc Chi Linh quen thuộc với khoảng không gian này đến không thể quen thuộc hơn được nữa. Nó nói: “Vật chất bị cắt bỏ vào không gian này cứ cách một đoạn không gian sẽ tiêu tan triệt để, nếu không tiến hành thu về thì bất cứ vật sống hay vật chết nào cũng sẽ biến mất hoàn toàn, sao lại như ngươi nói được? Ngươi… đưa ta đi xem!”
Thấy phản ứng của Thanh Ngọc Chi Linh, La Chinh đã hiểu, sợ rằng ngay cả người đã từng là Chân Lý Chi Tử như Thanh Ngọc Chi Linh cũng không biết rõ sự thay đổi của không gian này.