Vé vào cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới được chế tác bằng phương pháp vô cùng khéo léo, được tạo ra bằng cách cắt Thần Tinh thành từng miếng mỏng. Trên bốn góc của tấm vé này có vẽ bốn phù trận cỡ nhỏ, toàn bộ năng lượng Thần Tinh đều được hấp thụ vào trong bốn góc này, chỉ cần làm hỏng một góc nào đó là cả tấm vé vào cửa đều bị vỡ vụnVé vào cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới rất quý giá, thế nên sẽ có vô vàn sinh linh bí quá hóa liều mà làm nhái theo. Vì vậy vé vào cửa được chế tạo bằng phương pháp khéo léo như vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Tà Thần cầm vé vào cửa trên tay, quan sát thật kỹ lưỡng.
Ở Hắc Sơn Tông, hắn ta đã phải chịu không ít khổ sở, nhất là lúc mới vào tông có một số cường giả Bỉ Ngạn cảnh dùng tín vật Bỉ Ngạn của mình để chèn ép hắn ta.
Thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn ta đã nhanh chóng tăng tiến. Những tên Bỉ Ngạn cảnh từng đè đầu cưỡi cổ hắn ta đều bị hắn ta giẫm đạp dưới chân, phải quỳ xuống đất quy hàng, một số kẻ còn bị mất mạng.
Hắn ta nếm trải nhiều như vậy chính là vì tấm vé vào cửa nho nhỏ này.
Tà Thần thản nhiên cất tấm vé vào chiếc nhẫn tu di, đồng thời lên tiếng: “Có cách nào làm một chiếc nhẫn tu di cho ta trong Bỉ Ngạn không? Bao nhiêu tín vật Bỉ Ngạn ta lấy được đều không thể mang theo, đúng là lãng phí!”
Việc tạo một không gian tu di trong Bỉ Ngạn cũng không khó khăn gì, trong thần miếu của những thế lực siêu cấp kia đều có nuôi dưỡng Không Minh Thú, có kỹ thuật đặc biệt của riêng mình. Thế nhưng ở Bỉ Ngạn chỉ có một mình Tà Thần, hắn ta lại giống như sát tinh thì có ai tình nguyện chế tạo chiếc nhẫn tu di cho hắn ta chứ?
Hắn ta vốn định xông vào thần miếu ép những người kia chế tạo một chiếc nhẫn tu di cho mình, nhưng trong thần miếu có đặt cấm chế với dương hồn, dù dương hồn của hắn ta có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không chịu nổi, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Trừ một vài tín vật cực kỳ quý giá được giấu kín trong dương hồn, hầu hết những tín vật hắn ta lấy từ Bỉ Ngạn đều bị vứt đi hết, vô cùng đáng tiếc.
Đồ Mi nhìn Tà Thần bằng vẻ khinh bỉ: “Những tín vật Bỉ Ngạn kiếm được trong Sắc Giới đều là rác rưởi, có vứt đi cũng không tiếc, với lại chúng ta không có người trong Sắc Giới”
Người của Hắc Thuyền vô cùng ít, ai nấy đều là cường giả tuyệt đỉnh. Nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, bọn họ sẽ không tiến về Sắc Giới.
“Ngươi mới là rác rưởi đấy!” Tà Thần cả giận.
Hắn ta vô cùng ghét việc người khác nghi ngờ hắn, đặc biệt là trong khoảng thời gian ở Hắc Sơn Tông, những người dám nghi ngờ hắn đều đã chết hết rồi.
Đồ Mi bỗng quay đầu lại, trong đôi mắt đen dưới mái tóc dài lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Nếu là ai khác dám nói như vậy trước mặt nàng ta, kẻ đó đã chết không có chỗ chôn rồi. Nhưng khi nhìn người đàn ông ngạo mạn này, Đồ Mi lại có thể nhịn được không xé nát hắn ta.
Một tay nàng ta lăng không bóp chặt Tà Thần.
Một kẻ không ai bì nổi trong Hắc Sơn Tông như Tà Thần lại bị Đồ Mi bóp đến mức biến dạng, không có năng lực phản kháng. Sau đó Đồ Mi đột ngột ném hắn ta vào trong Hắc Thuyền, lát sau chiếc thuyền đã bắt đầu tăng tốc chạy về hướng Tây.
***
Thu Âm Hà không phụ lời hứa với La Chinh.
La Chinh cầm một xấp thẻ màu đen trong tay, thỉnh thoảng bên trong tấm thẻ có khí tức Thần Tinh phóng ra.
Lần này Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, số vé vào cửa mà Thiên Cung lấy được cũng không nhiều, lại còn phải chia cho các kiếm phái trong bảy ngọn núi. Vì vậy, số vé chia cho Tâm Lưu kiếm phái rất ít, Thu Âm Hà lấy được bảy tấm vé vào cửa là một chuyện chẳng dễ dàng gì.
“Vé vào cửa này được chế tạo tinh xảo thật đấy…”
La Chinh quan sát cẩn thận một lúc rồi đi đến đình viện biệt lập phía đối diện.
Càng gần đến thời điểm Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, tâm trạng của đám Hoắc Trạch, Lam Tình càng căng thẳng.
Ngày đó Thu Âm Hà đã nói sẽ cố gắng lấy được vé vào cửa, nhưng trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ sự quý giá của những tấm vé này.
“Ca, nếu Thiên Cung không lấy được vé vào cửa thì phải làm sao đây?” Lam Tình lo lắng hỏi.
Hoắc Trạch ngồi trên giường gỗ trong sân, lắc đầu trả lời: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ Thiên Cung bố thí, nào có lựa chọn gì nữa?”
Tiển Thạch lạnh giọng bảo: “Vậy hi vọng của gia gia tan vỡ rồi, chúng ta đi một chuyến uổng công!”
Thấy Tiển Thạch có vẻ hậm hực, Hoắc Trạch vội nhắc nhở: “Đừng quên Thiên Cung không nợ Cửu Lê chúng ta thứ gì, họ cho chúng ta mấy suất là vì tình cảm, còn không cho là vì bổn phận!”
“Nhưng cái tên La Chinh kia…” Tiển Trạch vẫn không phục lắm.
Đúng lúc này, cửa đình viện bị đẩy ra.
Trước cửa đình viện biệt lập đã được hạ cấm chế, người bình thường không thể nào đẩy ra được, vì vậy người đến chắc chắn là La Chinh.
“Thiếu chủ!” Hoắc Trạch đứng phắt dậy.
“La Chinh ca ca” Lam Tình mỉm cười.
La Chinh hơi đau đầu vì xưng hô này nhưng Hoắc Trạch cứ muốn vậy, hắn cũng không sửa lại nữa.
Dĩ nhiên La Chinh biết vì sao sắc mặt của mọi người ở Cửu Lê đều hơi căng thẳng, vì vậy hắn mỉm cười rồi khẽ lật tay một cái, từng tấm thẻ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: “Các vị đang chờ cái này nhỉ?”
Nhìn thấy mấy tấm thẻ màu đen đó, Lam Tình, Hoắc Trạch và Tiển Thạch đều vô cùng mừng rỡ, cả gương mặt đều sáng bừng. Mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn lo lắng, sau khi nhìn thấy những tấm vé vào cửa này thì viên đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống.
Suy cho cùng, những người Cửu Lê tộc này tiếp xúc với La Chinh quá ít nên chưa biết rõ về hắn. Nếu Lê Lộc đã đích thân đưa bọn họ tới đây, La Chinh ắt sẽ gánh vác trách nhiệm này. Dù cho Thu Âm Hà hay thậm chí là cả Thiên Cung cũng không lấy được mấy tấm vé này thì La Chinh cũng sẽ mua chúng thông qua tộc Nhĩ Thử.
“Thiếu chủ…” Hoắc Trạch đang định nói gì đó, mặt mũi vô cùng cảm kích.
La Chinh phẩy tay: “Các ngươi cùng tộc cùng tông với ta, không cần khách sáo mấy chuyện thế này. Chỉ còn mấy ngày nữa, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lên đường thôi”
Vé vào cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới lần lượt được cấp cho các đại kiếm phái. Các nhóm đệ tử khác trong Thiên Cung muốn lấy được vé vào cửa chẳng phải chuyện dễ dàng gì, ngoại trừ Mạc Nhất Kiếm và La Chinh là được nhận trực tiếp, những đệ tử khác muốn lấy mười tấm vé còn lại thì phải giao đấu mới được.
Trừ chuyện đó ra, trận đấu giữa Tuyệt Trận kiếm phái và Thí kiếm phái cũng vô cùng sôi nổi, ngay cả các đệ tử dòng chính cũng phải chứng minh thực lực của bản thân mới có thể lấy được vé vào cửa.
Một tháng sau…
Bảy chiếc phi thuyền khổng lồ chậm rãi cất cánh, nhanh chóng rời khỏi Thái Nhất Thiên Cung và hướng về phía Tây. Bảy chiếc thuyền này thuộc bảy núi ở Thiên Cung, con thuyền đầu tiên chính là của núi Thái Nhất, đệ tử của Thái Đích Cung và tam đại kiếm phái đều ở bên trong.
Lần này muốn tới Hồn Nguyên Đại Thế Giới phải vượt qua hơn trăm đại châu. Dù những phi thuyền này có thể xuyên qua không gian, có thể chạy đến biên giới đại châu thì vẫn phải xuyên qua bức tường nằm giữa các châu, vừa đi vừa ngừng lại như vậy thì tốc độ chẳng thể nào nhanh được.
Bên trong phi thuyền rộng rãi to lớn được chia thành mấy trăm gian phòng. Trên đường đi, các đệ tử Thiên Cung vẫn chăm chỉ tu luyện.
Sự cạnh tranh trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới cực kỳ khốc liệt, không phải bất cứ ai vào được Hồn Nguyên Đại Thế Giới đều có thể lấy được Hồn Nguyên Tái Tạo. Vì vậy, các đệ tử Thiên Cung người thì rèn luyện dương hồn trong Bỉ Ngạn, người thì củng cố thần thông kiếm đạo của bản thân, người thì tập luyện nhằm sử dụng tín vật Bỉ Ngạn mình mới dung hợp gần đây một cách thành thạo.
Nửa tháng sau, bảy chiếc phi thuyền của Thiên Cung băng qua bức tường không gian của Hàm Ly Châu và tiến vào một thế giới tuyết phủ trắng xóa.
Các đệ tử núi Thái Nhất ồ ạt ùa lên trên boong thuyền, xôn xao nhìn xuống nơi băng tuyết ngập trời này.
La Chinh tựa vào mạn thuyền, cảm nhận cái lạnh thấu xương ập vào mặt.
Ẩm Tuyết Châu ở nơi cực hàn, Hồn Nguyên Đại Thế Giới nằm ngay tại nơi này.