La Chinh vừa bước vào lối đi như cầu vồng thì một mùi hương thanh nhã đã bay vào mũiHắn nhìn ra xa, trông thấy một thế giới đủ mọi sắc màu.
“Đây… là bên trong cốt tháp ư?” La Chinh ngớ ra.
Lúc La Chinh vào cốt tháp tộc Xi Vưu thì chỉ thấy nơi đó quá đơn sơ.
Bên trong cốt tháp là các hang động tự nhiên, tộc Xi Vưu đã xây dựng một số cung điện và nhà ở bên trong bằng vật liệu tạm bợ.
Thế nhưng bên trong hang động rộng lớn của cốt tháp Man Thủy lại có những mảnh đất trồng cây cối xanh biếc và đều đều, ngoài ra chúng còn được điểm tô thêm bằng các khóm hoa màu vàng nhạt. Ở phía xa thì có những ngọn núi lớn, thác nước và kiến trúc xa hoa như cõi tiên vậy.
“Ha ha, tất nhiên rồi” Tiếng cười dịu nhẹ truyền đến.
Một cô gái có vóc dáng cao gầy mặc quần dài màu trắng đang ngồi trên một cái ghế rộng rãi cách La Chinh không xa.
Cô gái này có dung mạo thanh tú, đôi mắt tỏa ra ánh sáng nhạt như chứa đựng một hồ nước xuân.
Cả sức mạnh lẫn danh tiếng của cô gái ấy đều vượt xa những người bị lưu đày khác trên thế giới này.
Ngay cả Xi Vưu Vệ có danh hiệu Ngũ Tinh như lão Kim cũng không phải là đối thủ của nàng ta, cũng nhờ nàng ta nên tộc Nữ Oa mới chiếm được danh hiệu hạng nhất này.
Thế nhưng hơi thở của nàng ta cực kỳ yên phận, nhìn thoáng qua chẳng khác gì người thường chưa từng tu luyện vậy!
Trong lúc La Chinh quan sát cô gái, nàng ta cũng đang đánh giá La Chinh.
“Đã nhiều năm mà tộc Xi Vưu các ngươi chẳng có tí khởi sắc nào, ngoài mấy lão quái ra thì thế hệ trẻ tuổi đều là hàng rởm, lần này Kim lão quỷ dẫn cử tử đắc ý của mình ra hả?” Cô gái có đôi mắt tinh tường nên liếc mắt là nhìn ra lai lịch của La Chinh.
Nàng ta biết rõ việc đào tạo một chân thần cấp cao trên thế giới này khó khăn đến cỡ nào, điều khó hơn là có vẻ La Chinh đã lĩnh ngộ hai loại chân ý của đạo cùng một lúc.
Lão Kim mỉm cười lúng túng.
Tại thế giới này, tộc Xi Vưu phát triển không bằng bộ tộc Hiên Viên và Nữ Oa, cũng nhờ có đám người bị lưu đày bọn họ làm chỗ dựa nên bộ tộc Xi Vưu mới phát triển tới quy mô được như hiện nay.
“Như đã nói, nếu ngươi có hứng thú với việc kết thông gia thì tộc ta cũng không thiếu những cô gái xuất sắc đâu, có lẽ chúng ta có thể sắp xếp cho bọn nhỏ gặp mặt một lần chăng?” Cô gái này thật sự có hứng thú với La Chinh nên lại tiếp tục đề tài này.
Lần này đến La Chinh cũng lộ vẻ lúng túng.
Lão Kim cười hì hì: “Việc này phải xem ý của bọn nhỏ thế nào, lần này ta thật sự có chuyện quan trọng!”
Cô gái dời tầm mắt khỏi La Chinh: “Nói đi!”
Mỗi một người bị lưu đày đều khao khát được rời khỏi thế giới này, thế nhưng bọn họ đều quyết định từ bỏ sau nhiều lần thử.
Đâu dễ để chạy trốn khỏi lao tù được xây dựng bởi cổ thần Hỗn Độn?
Tuy nhiên, chỉ cần việc đó có một tí xíu khả năng thì bọn họ vẫn sẽ thử bằng bất cứ giá nào.
“Có lẽ phải bắt đầu chuyện này từ lai lịch của La Chinh. La Chinh, ngươi nói đi” Lão Kim bỗng dùng chân nguyên truyền âm.
Cô gái khẽ cau mày, không hiểu lai lịch của thanh niên này quan trọng đến cỡ nào mà phải ra vẻ như vậy.
La Chinh khẽ gật đầu rồi cũng dùng chân nguyên truyền âm: “Ta không phải là người của thế giới này, ta đến từ Thần vực”
Cô gái không hiểu nên hơi nghiêng đầu, cau mày hỏi lại: “Thần vực là nơi nào?”
“Thế giới trên đỉnh đầu kia” La Chinh đáp.
Nghe thế, cô gái mới để lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi đến từ chiếc thuyền đó ư?”
Trong suy nghĩ của cô gái, cái thế giới đang bị trói buộc trên cốt tháp Man Thủy là một chiếc thuyền to lớn.
Nàng ta không ngờ La Chinh lại đến từ nơi đó!
La Chinh gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chẳng qua chiếc thuyền này đang bị các ngươi trói lại, hiện giờ không tài nào rời đi…”
Cô gái vẫn chưa hiểu nên tiếp tục hỏi: “Ngươi nói ngươi đến từ chiếc thuyền kia, tại sao giờ lại vào bộ tộc Xi Vưu?” Dứt lời, nàng ta nhìn lão Kim bằng ánh mắt nghi ngờ.
Lão Kim cười khổ, trả lời: “Bởi vì chiếc thuyền đó được xây dựng bởi đại tù trưởng Xi Vưu tộc ta, La Chinh chính là cháu trai của đại tù trưởng!”
Cô gái nhướng mày, đưa mắt đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới lần nữa. Đôi con ngươi của nàng ta lóe lên ánh sáng khác thường chứng tỏ càng lúc càng thấy hứng thú với La Chinh.
“Nghe giống chuyện kể thật” Cô gái lắc đầu cười, hình như chưa tin tưởng.
La Chinh không quan tâm nàng ta có tin hay không, chỉ lo nói tiếp: “Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là ta phải về nơi đó, hơn nữa tộc Nữ Oa phải buông chiếc thuyền kia ra!”
Người bình thường sẽ không dám nói thế trước mặt nàng ta.
Cô gái nhìn La Chinh với vẻ hứng thú, bước lên trước rồi dùng cặp mắt đẹp tuyệt trần của mình đe dọa hắn: “Ta vất vả lắm mới trói được chiếc thuyền này, không ngờ nó còn dám tránh thoát. Nếu ta kéo nó tới thế giới này thì tộc Nữ Oa ta sẽ lấy được không ít tài nguyên, ngươi nghĩ ta sẽ buông nó ra à? Huống hồ… Cho dù ngươi đến từ chiếc thuyền đó thật đi nữa, ngươi cảm thấy thực lực của mình sẽ giúp ngươi rời khỏi thế giới này hả?” Cô gái bổ sung thêm.
Cho dù lời nói của La Chinh và lão Kim đều là thật, chiếc thuyền này thuộc về bộ tộc Xi Vưu và La Chinh cũng là huyết thống trực hệ của Xi Vưu, thì vẫn chẳng thể thay đổi được chuyện gì cả.
Sao nàng ta có thể buông chiếc thuyền ấy ra chỉ vì dăm ba câu nói của La Chinh chứ?
La Chinh bình tĩnh nhìn cô gái: “Cho nên bộ tộc Xi Vưu ta mới mời ngươi cùng rời khỏi thế giới này, ta tin ngươi cũng sẽ đưa ra lựa chọn!”
Đối với người bị lưu đày, vấn đề rời khỏi thế giới này là quan trọng nhất, những chuyện khác chỉ là thứ yếu mà thôi.
“Đúng là một tên trâng tráo” Cô gái dời mắt từ người La Chinh sang lão Kim, cảm thấy lời La Chinh nói ngày càng thái quá.
Chẳng qua nàng ta cũng hiểu tính nết của lão Kim, một Xi Vưu Vệ Ngũ Tinh đâu thể nào cho phép một tên nhóc mồm miệng trơn tru lừa dối mình.
“Xin nghe La Chinh nói” Lão Kim xòe tay.
La Chinh không để tâm đến phản ứng của cô gái mà tiếp tục: “Lúc rơi xuống thế giới này, ta đã gặp phải bộ tộc Trưởng Giám Ngục”
“Chúng ta có thể gặp bọn họ mỗi năm, gần đây đám quỷ nhát gan ấy luôn giáng xuống cốt tháp Man Thủy của ta, chuyện này không có gì lạ cả” Cô gái thản nhiên đáp lại.
“Người ta gặp thì khác” La Chinh khẽ lắc đầu.
La Chinh kể lại chuyện mình gặp gỡ Tiểu Vân và Phù Sơ.
Gương mặt của cô gái dần lộ vẻ nửa tin nửa ngờ khi nghe La Chinh kể lại, đến khi La Chinh kể xong thì nàng ta mới hỏi lão Kim bằng giọng điệu hoài nghi: “Kim lão quỷ, đây chính là một tí xíu khả năng mà ngươi nói à?”
Lão Kim gật đầu: “Đúng, ngươi không muốn nắm lấy cơ hội này sao?”
La Chinh cũng nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Cô gái này là người quyết định của tộc Nữ Oa, thái độ của nàng ta sẽ định đoạt mọi thứ.
Nàng ta trầm ngâm một lát, rốt cuộc một nụ cười tươi như hoa xuất hiện trên gương mặt đẹp tuyệt trần của nàng ta: “Tuy nghe như là vô căn cứ nhưng ta cho rằng nên thử một lần”
(Hết tập 131)
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!