Lăng Sương hốt hoảng, vội vàng tập trung tinh thần lạiĐúng lúc này, thuyền chân ý bị xóc nảy nghiêng hẳn về một bên.
Trong lúc đi thuyền vượt biển Chân Ý, điều đáng sợ nhất là thuyền bị lật nghiêng. Nếu không kịp thi triển Phá Huyễn Chú thì cuối cùng sẽ phải rơi vào kết cục hồn bay phách tán.
Nhưng ngay khi thuyền chân ý của Lăng Sương bị nghiêng đi, mạn thuyền của nàng chợt đụng phải đuôi thuyền của La Chinh làm vang lên tiếng “Rầm!”. La Chinh điều khiển cho đuôi thuyền của mình hất ra lại, giúp thuyền chân ý của Lăng Sương thăng bằng trở lại!
“Cảm ơn” Lăng Sương hơi áy náy nói.
“Sắp đến đoạn thứ hai rồi, tập trung một chút” La Chinh nhắc nhở.
Lăng Sương mỉm cười, bắt đầu tập trung tinh thần điều khiển thuyền chân ý.
Đột phá đoạn thứ hai hơi khó hơn đoạn thứ nhất một chút. Chỉ có điều, La Chinh đã có kinh nghiệm vượt đoạn thứ nhất rồi, lại thêm dương hồn hắn mạnh hơn chân thần đại viên mãn rất nhiều nên xét một cách tổng thể thì đoạn thứ hai cũng không gây ra quá nhiều khó khăn cho hắn.
Tình huống của Lăng Sương cũng không khác mấy so với La Chinh. Dương hồn của nàng hơi yếu hơn La Chinh một chút – đương nhiên, đó là trong trường hợp nàng không sử dụng dây chuyền Vu Hồn. Còn nếu nàng dốc sức kích hoạt dây chuyền thì ngay cả La Chinh cũng kém xa tít tắp.
Đối với đệ tử thân truyền trong gia tộc lớn như Lăng Sương thì quãng đường trước đoạn thứ ba đương nhiên không phải vấn đề quá khó.
Để có thể mau chóng vượt qua đoạn thứ hai, La Chinh lấy hai viên hồn đan ra sử dụng, còn Lăng Sương thì năm viên.
Sau khi vượt qua đoạn thứ hai, La Chinh vẫn chưa thỏa mãn lắm. Vì bây giờ thời gian khá dư dả nên hắn muốn vượt luôn qua đoạn thứ ba.
Nhưng đúng lúc này, 9527 bỗng nhiên nhắc nhở: “La Chinh, có người tới gần mật thất”
La Chinh đã bày kết giới ngăn cấm quanh mật thất nơi mình đang bế quan, phòng ngừa người khác điều tra hắn. Ngoài ra 9527 còn giúp La Chinh quan sát tình hình chung quanh, nếu chỉ có người đi ngang qua mật thất thôi thì 9527 sẽ không lên tiếng nhắc nhở hắn.
Sắc mặt La Chinh hơi sầm xuống, hắn đành nói với Lăng Sương rằng mình muốn đi ra khỏi biển Chân Ý.
Lăng Sương gật đầu, vừa định hỏi thăm xem La Chinh đụng phải rắc rối gì thì cả người lẫn thuyền của La Chinh đã biến mất.
Nàng chu miệng lắc đầu, bấy giờ mới thi triển Phá Huyễn Chú và rời khỏi biển Chân Ý.
Khi nàng mở mắt lần nữa đã thấy dì Bình ngồi trước mặt mình. Đôi mắt lóng lánh sáng ngời của nàng ta nhìn nàng chằm chằm, trên mặt còn có vẻ căng thẳng lo lắng.
“Dì Bình, con bảo dì bảo vệ con mà, đâu đến mức khiến dì căng thẳng đến vậy” Lăng Sương dở khóc dở cười, nói.
Dì Bình quan tâm hỏi han: “Con gặp tên nhóc kia không?”
Lăng Sương gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Không những gặp được mà con còn rơi vào một chuyện vô cùng tệ hại nữa!”
“Chuyện tệ hại gì?”
Không có bất cứ chuyện gì xảy ra trên khía cạnh linh hồn mà là việc nhỏ cả. Dù là biển Chân Ý hay là Bỉ Ngạn thì đều phải bước từng bước trong nơm nớp lo sợ. Dì Bình nghe Lăng Sương nói vậy, sắc mặt cũng chợt tái đi.
“Xoáy nước xuất hiện ở đoạn thứ nhất” Lăng Sương nói.
“Cái gì! Con, Tiểu Sương con bị cuốn vào trong đó à? Hay là những người khác?” Dì Bình hoảng hốt.
Cháu nàng ta – Minh Hiên – mấy năm trước đã bất hạnh rơi vào trong xoáy nước, chuyện này khiến cả nhà nàng ta đều lo lắng.
Suốt mấy năm qua, cả nhà đã dùng đủ loại biện pháp không thể nào tưởng tượng nổi, thế nhưng vẫn không thể nào cứu Minh Hiên ra khỏi đó.
Muội muội của dì Bình giờ chỉ còn biết ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, than vắn thở dài. Mà Minh Hiên thì lại càng sa sút cả về tinh thần và ý chí, suốt ngày mượn rượu giải sầu. Nếu cuối cùng vẫn không tìm được cách thoát khỏi đó thì e là chỉ còn nước đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng nếu không rơi vào bước đường cùng thì có ai bằng lòng đi lên con đường ấy đâu?
Nếu Lăng Sương cũng bị nhốt trong xoáy nước thì đây quả là bất hạnh quá lớn đối với gia tộc bọn họ!
“Không đúng, Tiểu Sương! Khoảng giữa đoạn thứ nhất và đoạn thứ hai sao lại có xoáy nước!” Dì Bình lắc đầu.
Nàng ta đánh giá vẻ mặt của Tiểu Sương, mối nghi ngờ trong lòng càng sâu thêm. Lăng Sương không thể nào không biết tính nghiêm trọng của việc bị nhốt trong xoáy nước, thế mà bây giờ gương mặt nàng vẫn vô cùng thoải mái. Dì Bình liền nói: “Tiểu Sương, có vài chuyện không nói đùa được đâu. Con mau nói thật đi, không thì dì Bình sẽ giận!”
Lăng Sương thấy vẻ mặt của dì Bình thì cũng biết được mình biểu hiện như thế là hơi quá. Nàng bĩu môi nói: “Con đâu có đùa, thật sự xuất hiện xoáy nước thật mà! Và tụi con cũng bị rơi vào trong đó nữa! Chẳng qua La Chinh đã chui vào trong biển và lấy được một cây nến từ dưới đáy lên”
Lăng Sương dùng tay phác họa trong không trung rồi nói: “Sau đó xoáy nước biến mất!”
“Nến ư?” Dì Bình nghiêng đầu suy tư.
Thấy Lăng Sương nói rõ ràng đâu ra đấy, chút nghi ngờ trong lòng dì Bình cũng vơi đi phần nào.
Mặc dù Lăng Sương bướng bỉnh nhưng không phải là đứa bé thích huênh hoang nói xạo. Nàng không hề có vẻ gì là đang đùa.
Bấy giờ dì Bình mới nghiêm mặt nói: “Con hãy kể lại mọi chuyện mà con chứng kiến từ đầu đến cuối đi!”
Sau khi Lăng Sương kể xong, dì Bình mới hít vào một hơi thật sâu rồi thận trọng hỏi: “Nếu Tiểu Sương nhờ hắn thì liệu hắn có bằng lòng giúp con cứu Minh Hiên không?”
Lăng Sương suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu bảo: “Chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn”
Dì Bình cười thật tươi, kéo lấy tay Lăng Sương và nói: “Đi! Chúng ta đến nhà của dì Lan con! Ta muốn nói tin vui này cho nàng biết!”
Lăng Sương còn chưa chuẩn bị xong thì đã thấy trời đất đảo lộn, dì Bình kéo tay nàng bay lên thật cao, cắt ra một đường sáng đỏ rực giữa không trung, phóng vụt về phía kia của ngọn núi.
Ở nơi ấy có một tòa cung điện màu xám đen nguy nga tráng lệ có cổng trước nằm ngay đối diện Thái Nhất Thiên Cung. Vô số đệ tử đến xin gia nhập Thái Nhất Thiên Cung kiểu gì cũng sẽ hỏi rằng: “Cung điện ở phía đối diện kia là ai ở, lại có thể cùng xếp ngang hàng với Thái Nhất Thiên Cung tiếng tăm lẫy lừng?”
Đại đa số đệ tử không ai nhận được đáp án thận sự cả. Chỉ có một số ít người sau khi biết được đáp án cũng biết điều ngậm miệng, trên mặt đầy vẻ căng thẳng.
Bọn họ biết, gia đình ở đối diện Thiên Cung ấy đương nhiên có tư cách xếp ngang hàng với Thái Nhất Thiên Cung.
Sau khi tiến vào cung điện, dì Bình kéo Lăng Sương đi thẳng đến hậu cung ở phía sau. Có một cô gái mặc cung trang màu trắng đang ngồi trong tiểu đình nơi ấy.
Cô gái này còn xinh đẹp hơn dì Bình ba phần, nhưng hai hàng lông mày của nàng ta lại nhíu chặt, tựa như trong lòng có một nỗi ưu sầu không thể nào giải tỏa.
“Vèo!”
Một tia sáng phóng thẳng đến hậu viện, thoắt cái đã đáp xuống ở ngoài tiểu đình”
“Lan muội” Dì Bình gọi.
“Dì Lan” Lăng Sương cũng gọi một tiếng.
Dì Lan quay đầu lại nhìn hai người, điềm đạm nói: “Bình tỷ và Tiểu Sương tới đấy ư, không biết có chuyện gì vậy?”
Từ khi con trai độc nhất của nàng ta – Minh Hiên xảy ra chuyện, nàng ta đã chẳng còn để tâm được đến chuyện gì khác nữa. Nhất là khi thấy Minh Hiên cả ngày ủ rũ chán nản, nàng ta thân là mẫu thân cũng lòng đau như cắt. Nếu để Minh Hiên chuyển kiếp sống lại thì nàng ta lại không đành lòng.
Dì Bình tiến vào tiểu đình, nhẹ giọng nói: “Lan muội còn đang ưu sầu vì chuyện Minh Hiên à?”
“Ôi, đúng thì sao chứ. Em rể tỷ cũng đâu tìm ra được cách nào” Dì Lan lắc đầu, thở dài rồi nói.
“Tiểu Sương cũng bị rơi vào xoáy nước” Dì Bình nói.
Cơ thể dì Lan hơi cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Sương.
Ngay sau đó, dì Bình lại nói tiếp: “Có điều đã có người phá xoáy nước giúp con bé rồi”