“Giai đoạn thứ hai là “Ngoại Hợp Nhất”” Vô Ưu Vương vừa nói vừa cách không vươn tay về phía La Chinh, trường kiếm đã bay vào trong tay ôngChỉ thấy trong tay Vô Ưu Vương trào ra năng lượng ba màu, liên tục chảy vào trong trường kiếm. Mũi kiếm càng ngày càng sắc bén, thoáng chốc Vô Ưu Vương đã trao cho trường kiếm phần nội tại bên trong.
“Vèo!”
Sau đó Vô Ưu Vương ném trường kiếm về lại cho La Chinh, đồng thời bảo: “Ngươi nhìn thử xem”
Ngón tay của La Chinh cẩn thận cảm nhận thanh trường kiếm, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Kiếm này đã tương đương với Huyền Tôn Đạo Bảo tam lưu!”
Vô Ưu Vương không biết cách phân chia binh khí trong vòng hỗn độn này, nhưng ông rất tự tin về binh khí mình tạo ra.
Ông gật đầu nói: “Ban đầu sau khi ta ngộ ra chân ý Tam Linh Kiến Vật, ta phải hao phí mấy đơn vị thời gian mới dần dần đạt tới giai đoạn “Thị Kỳ Hình”, còn ngươi vừa lĩnh ngộ đã có thể làm được “Ngoại Hợp Nhất”, đúng là kỳ tài ngút trời. Không biết ngươi có sư phụ chưa?’
Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 nghe vậy bèn lặng lẽ nhìn nhau, có vẻ Vô Ưu Vương có ý định muốn thu học trò.
La Chinh gật đầu nói: “Ta đã có sư tôn”
La Chinh đã bái sư ở trong thế giới Đại Thiên, trong quá trình đi từ Thần Vực tới thế giới mẹ, hắn còn có một sứ mạng khác chính là hỏi thăm tung tích Cố Bắc.
Nhưng đến tận ngày hôm nay, hắn vẫn chưa tìm được Cố Bắc.
Từ khi bái sư đến giờ, La Chinh chưa từng chân chính gặp sư phụ mình lần nào, kể cũng thật kỳ lạ.
Vô Ưu Vương là người cực coi trọng môn hộ, nghe thấy La Chinh đã bái sư thì thoáng thất vọng: “Thôi được, ta và ngươi đều là Nhân tộc, huống hồ tìm Nhân tộc Bỉ Ngạn cũng là một chuyện khó khăn, âu cũng là kiếp nạn cả đời của Vô Ưu Vương ta. Ta đã từng là Thiên Vương cực thịnh một thời, đồ tử đồ tôn của ta chết hết theo vòng hỗn độn ấy, mười bốn người chọn ra từ thế giới trong cơ thể lại khó kế thừa cơ nghiệp…”
Chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ ngượng ngùng.
“Giai đoạn thứ ba của hư không tạo vật chính là “Nhất Niệm Thành”, cho dù không biết đạo lý của vật chất đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng là được. Hơn nữa trong ngoài như một, hoàn toàn là vật thật” Vô Ưu Vương cảm khái một hồi rồi tiếp tục nói: “Ngay cả tạo ra một người giống ngươi như đúc cũng có thể dễ dàng làm được…”
“Nhất Niệm Thành…”
La Chinh rất khó tưởng tượng đây là năng lực ở cảnh giới nào.
Đừng nói cổ thần Hỗn Độn nắm chân lý trong tay, cho dù là văn minh hùng mạnh nhất ở sâu trong Bỉ Ngạn cũng không thể nào làm được ấy chứ?
Đây không phải thần thông cấp chân lý gì cả, rõ ràng đây là thần thông không màng đến đạo lý. Trừ khi biến toàn bộ hỗn độn thành thế giới trong cơ thể mình, nếu không căn bản không làm được.
Thậm chí La Chinh chắc chắn Vô Ưu Vương cũng không làm được…
Trước đây La Chinh cảm thấy chân ý Tam Linh Kiến Vật và chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng nguyên vẹn là thuộc cùng một đẳng cấp, nhưng nếu thật sự tu đến giai đoạn đó, sợ rằng giá trị bản thân của nó vượt xa những chân ý của đạo khác!
“Nếu “Hư Không Tạo Vật” không đến được giai đoạn này, bản thân nó cũng không tính là thủ đoạn lợi hại gì. Những năm qua ta luôn đắm chìm tìm hiểu về nó, nhưng cũng chỉ đến giai đoạn thứ hai mà thôi…” Vô Ưu Vương lại nói.
Đối với quan điểm này của Vô Ưu Vương, La Chinh cũng cực kỳ đồng ý.
Ý nghĩa của Hư Không Tạo Vật trong thực chiến không lớn…
“Nhưng thần thông này, chúng ta có thể đảo ngược lại!”
Vừa nói, Vô Ưu Vương vừa đưa tay cách không vồ nhẹ, đoạt lại bảo kiếm vừa mới trả lại cho La Chinh. Vô Ưu Vương chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, bề mặt thanh trường kiếm đã thủng lỗ chỗ, hóa thành từng đốm năng lượng màu đen và cuối cùng biến thành ba loại năng lượng đỏ vàng xanh.
“Ồ?” La Chinh thấy cảnh này, trên mặt cũng toát ra vẻ hứng thú.
Nếu chân ý Tam Linh Kiến Vật có thể tạo vật từ hư không thì đương nhiên cũng có thể phá vật thành hư không, đưa vật thể về lại bản chất ban đầu của nó!
“Thần thông này chỉ có thể hoàn trả những vật thể được tạo ra từ chân ý Tam Linh Kiến Vật thôi ư?” La Chinh hỏi với vẻ đầy tò mò.
Vô Ưu Vương bật cười rồi nói: “Đương nhiên không phải”
Ông đạp nhẹ chân lên đất, một viên gạch xanh liền bay lên: “Viên gạch xanh này bị Chân Lý Chi Tử ném vào vùng không gian này, ngươi lại nhìn xem”
Vô Ưu Vương lại phẩy tay lên trên viên gạch xanh, gạch xanh cũng có thể vỡ vụn và biến thành cát bụi, mà cát bụi vẫn không ngừng hoàn nguyên, cuối cùng biến thành hai loại khí một đen một trắng. Hai loại khí kia lại tiếp tục hoàn nguyên và biến thành một chất khí màu nâu.
Sao La Chinh lại không nhận ra chất khí này được? Đây chính là khí hỗn độn.
“Ngươi có muốn học thần thông này không?” Vô Ưu Vương hỏi.
La Chinh đâu thể bỏ qua cơ hội này? Hắn liền chắp tay với Vô Ưu Vương và nói: “Đa tạ tiền bối đã ban tặng”
Vô Ưu Vương vẫn có ý giữ lại không để lộ hết với La Chinh, với tâm tính của ông sao có thể hoàn toàn tin tưởng một người xa lạ mới gặp mặt không lâu? Sở dĩ ông bằng lòng truyền thụ tuyệt học của mình cho La Chinh, một mặt là vì La Chinh là đồng tộc, mặt khác sau khi phát hiện thiên phú của La Chinh thì có lòng mến mộ người tài. Còn việc không thể thu La Chinh làm đồ đệ, đương nhiên ông vẫn hơi tiếc nuối.
La Chinh cũng không vội trở về thế giới mẹ, dù sao hắn cũng rất dư dả thời gian.
Thần thông mà Vô Ưu Vương truyền thụ có tên là “Vô Cùng Đại Liệt Pháp”, chỉ cần chạm tới một vật chất là có thể hoàn nguyên vật chất về lại giai đoạn nguyên sơ.
Vật chất càng kiên cố, việc hoàn nguyên lại càng dễ dàng.
Lúc mới tu luyện, La Chinh thử lấy một ít vật chất từ thế giới trong cơ thể mình, ví dụ như nước, gỗ, mảnh giấy ra để hoàn nguyên. “Vô Cùng Đại Liệt Pháp” này nhìn đơn giản, nhưng phải hoàn nguyên ngược vật chất vốn tồn tại về lại trạng thái cũ cũng là việc rất hao tâm tổn sức.
Khoảng hai tháng sau, La Chinh mới có chút thành tựu.
Một năm sau, hắn đã có thể hoàn nguyên tảng đá rắn chắc.
Một năm rưỡi sau, hắn có thể hoàn nguyên vật làm từ kim loại…
Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, bất tri bất giác, La Chinh đã tiến vào vùng không gian này được hơn ba năm.
Chỉ ba năm mà hắn đã hiểu thấu “Vô Cùng Đại Liệt Pháp” đến tám phần, tốc độ này đã cao hơn dự tính của Vô Ưu Vương.
Ngay cả trong văn minh Nhân tộc số 77, ngộ tính của La Chinh cũng được tính là xuất sắc.
Vì đã chứng kiến tốc độ lúc trước La Chinh tu luyện chân ý Tam Linh Kiến Vật nên chuyện này ngược lại không khiến Vô Ưu Vương quá bất ngờ, dù sao trong niên đại mà ông từng ở cũng có đủ loại thiên tài phi phàm. Nói gì thì nói, ông cũng là một trong số các cường giả đi theo Nhân Tổ.
Ở trong hư không…
Vô Ưu Vương, chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị và La Chinh đứng yên ở đó.
Trên vùng phế tích, từng con từng con quái vật nhỏ vây xung quanh.
Chúng rất nghe lời chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị, nhưng đối với Vô Ưu Vương là sùng bái theo bản năng, dù sao bọn chúng cũng do ông sáng lập ra.
“Ngươi bị trục xuất vào vùng không gian này nên ta sẽ đưa ngươi trở về từ vùng không gian này, ngươi hãy nhớ kỹ lời dặn của ta” Vô Ưu Vương nghiêm nghị nói.
La Chinh cung kính gật đầu: “Tiền bối đã nhờ, vãn bối ắt không dám thờ ơ”
Mặc dù Vô Ưu Vương và hắn không có danh phận thầy trò, nhưng ba năm sống chung cũng có một phần tình thầy trò.
Ngay cả trên mặt chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị sớm chiều chung đụng cũng hiện lên một tia lưu luyến.
“Được rồi, ta sẽ tìm giao điểm thời gian khi ngươi tới” Vô Ưu Vương vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng khuấy động trong hư không, trong không gian đó sinh ra một vòng xoáy màu sắc sặc sỡ, trực tiếp cuốn La Chinh vào bên trong.