Sau khi Đường Vãn và các vị thần đại viên mãn cố định được đầu rắn, Mục Ngưng đã leo lên trướcNhưng thật không ngờ, nàng vừa leo lên thì thấy tỷ tỷ đang trong tình huống nguy hiểm. Nàng chỉ có thể nhào lên, xin La Chinh nương tay.
La Chinh vững vàng đứng trên lưng rắn, cảm xúc không hề dao động.
Cô gái này cứ năm lần bảy lượt, bất chấp tất cả mà muốn giết hắn. Hiện tại, hắn không có lý do nương tay!
Nhưng Mục Ngưng nhào lên như vậy, khiến La Chinh hơi do dự.
Ngay lúc hắn đang do dự…
Mục Huyết Dung ấn vào chuôi thanh kiếm ngắn, dùng sức lật người. Sau khi cơ thể dẻo dai lăn một vòng trên không trung, một cây roi dài màu máu cuốn về phía La Chinh!
“Vút! “
Trong nháy mắt, La Chinh bị cây roi cuốn lấy, kéo xuống phía dưới!
“A!”
Mục Ngưng kinh hãi hét lên. Theo bản năng, nàng kéo lấy La Chinh.
Hai người cùng rơi xuống dưới, còn Mục Huyết Dung thuận thế, quay người leo lên lưng rắn.
Khi Mục Huyết Dung và Mục Ngưng lướt qua, ánh mắt hai tỷ muội giao nhau…
Trong mắt Mục Ngưng tràn đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi, nhưng sắc mặt Mục Huyết Dung lại bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Sau khi Mục Huyết Dung đứng vững trên lưng rắn, cây roi dài màu máu trong tay nàng ta lại thả xuống dưới. Mũi roi phóng xuống cực nhanh, quấn lấy cánh tay phải của Mục Ngưng. Mà Mục Ngưng lại đang giữ chặt lấy La Chinh. Cứ như vậy, hai người bị treo lơ lửng giữa không trung.
La Chinh nhìn những con sâu màu đen đang bò trên những tia sáng ở phía dưới, sắc mặt hắn vô cùng u ám.
“Mục Ngưng, buông tay!” Mục Huyết Dung bình tĩnh nói.
Mục Ngưng giữ chặt La Chinh, ngước nhìn Mục Huyết Dung trên lưng rắn, lắc đầu, quật cường nói: “Không!”
“Vậy ngươi đi chết với hắn đi” Mặt Mục Huyết Dung không chút biểu cảm, lên tiếng uy hiếp.
Cô muội muội này từng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ lại nhiều lần nổi loạn chống lại. Điều này khiến Mục Huyết Dung rất tức giận.
Nhưng dù sao thì trong lòng nàng ta vẫn yêu thương muội muội của mình, nói như vậy chẳng qua là để dọa Mục Ngưng mà thôi. Nàng ta không thể để Mục Ngưng chôn theo La Chinh được.
Mục Ngưng chớp đôi mắt to tròn, cúi xuống nhìn La Chinh, trong lòng đầy áy náy.
Nàng chỉ nghĩ nhất định phải hóa giải mâu thuẫn giữa tỷ tỷ và La Chinh.
Nàng cũng biết hành động của mình vô cùng ngây thơ, nhưng cũng giống như Mục Huyết Dung, chuyện mà nàng đã nhận định thì nhất định phải làm được.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, mình không những không hóa giải được mâu thuẫn mà còn hại chết La Chinh. Vì thế, tưởng tượng cũng biết cảm giác áy náy trong lòng nàng lúc này thế nào.
Đột nhiên, nàng nở một nụ cười thoải mái, sau đó nói với Mục Huyết Dung: “Được!”
Cánh tay phải của nàng nhẹ nhàng lắc, giãy ra khỏi cây roi của Mục Huyết Dung!
“Mục Ngưng!” Mặt Mục Huyết Dung biến sắc, hất cây roi dài lên lần nữa, nhưng đã không kịp.
“A a a…”
Lúc này đến lượt La Chinh buồn bực. Dù sao ngươi cũng nên thuyết phục tỷ tỷ ngươi một chút chứ? Sao vừa nói một câu không hợp đã thả tay ra?
Từ góc độ này, sợ là không thể lại mượn lực của nhẫn Kích Không được. Hắn và Mục Ngưng cùng rơi xuống ánh sáng bên dưới!
Trong nháy mắt, La Chinh và Mục Ngưng sắp rơi vào trong ánh sáng, mắt La Chinh chợt lóe, kích hoạt ra cái nhẫn Kích Không cuối cùng!
“Vèo!”
Nhẫn Kích Không hóa thành một thanh kiếm lớn màu bạc, chui vào trong ánh sáng, biến thành một tia sáng màu bạc bắn vào chỗ sâu.
Cùng lúc đó, La Chinh và Mục Ngưng cũng rơi vào trong ánh sáng kia. Cơ thể của bọn họ bị sức mạnh của thời gian kéo dài ra, biến thành một hình thái khác, một sợi mì mỏng và dài, theo sát tia sáng màu bạc kia bắn vào trong.
Trong lối đi thời gian này, phiền phức nhất chính là những con sâu màu đen kia, đụng phải chúng thì chỉ có chết.
Nhưng uy lực của nhẫn Kích Không rất phi thường. Nhẫn Kích Không La Chinh bắn ra trước đó đã biến thành một dải ánh sáng bạc trong lối đi này, trực tiếp nghiền nát những con sâu đen kia. Hiện tại La Chinh và Mục Ngưng theo ở phía sau, tin rằng những con sâu đen phía trước cũng đã bị nghiền nát!
“Vù vù vù…”
Trong nháy mắt, hai người chảy xuôi về phía sâu trong hang động.
Mục Huyết Dung đứng trên lưng rắn sững sờ nhìn cảnh này.
“Cạch!” Một tiếng.
Cây roi dài trong tay nàng ta rơi xuống, nhưng dường như nàng ta không phát hiện ra.
Những vị đại viên mãn kia nhanh chóng đi qua…
Phương Hận Thiếu giận Mục Huyết Dung thấy chết không cứu, vốn muốn trách Mục Huyết Dung một trận, nhưng sau khi thấy cảnh này, miệng hắn cũng chỉ mấp máy, không nói gì.
Đám người Đường Vãn hơi lắc đầu. Bọn họ đã quen với tính tình của Mục Huyết Dung. Chấp niệm của nàng ta quá sâu, không biết tự thay đổi.
Thật ra thì trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ. Cho dù có mặc kệ La Chinh thì sau khi ra khỏi cấm địa biển Thời Gian hắn cũng không có đường sống. Hiện tại, không dễ dàng gì mới diệt trừ được La Chinh, nhưng muội muội mình cũng đi theo. Vụ này lỗ nặng rồi.
“Có lẽ sẽ không chết” Mục Huyết Dung sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng: “Tên nhóc kia rất xảo quyệt, cuối cùng đã đánh ra một cái nhẫn Kích Không để mở đường. Những con sâu đen kia cũng sẽ bị nghiền nát toàn bộ…”
“Có lẽ vậy” Đường Vãn chỉ chỉ phía trước. Có mấy đại viên mãn đã chạy xa theo lưng rắn rồi.
Sau khi đầu của Vương xà Thiên Luân bị bọn họ cố định, thân thể nó vẫn đang không ngừng ngọ nguậy, nhưng chú ý một chút thì nó đã không còn tính uy hiếp quá lớn nữa.
Mục Huyết Dung nhìn những vị thần đại viên mãn đang tiến lên kia, lạnh lùng hừ một tiếng. Sau khi kéo sợi dây xích bị La Chinh chặt đứt lại, rút đao lưỡi cong từ trong cơ thể con rắn lớn ra, nàng ta cũng điên cuồng chạy sâu vào trong hang động…
La Chinh và Mục Ngưng không ngừng lướt qua ánh sáng.
Mặc dù không thể động đậy trong ánh sáng này, nhưng La Chinh và Mục Ngưng cũng có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Bọn họ có thể thấy vô số con sâu đen đậu trên những tia sáng khác. Cũng may những con sâu đen không ở cùng tia sáng với bọn họ. Mặc dù chúng nhìn thấy Mục Ngưng và La Chinh, nhưng chúng không thể bò ra khỏi tia sáng của mình để đuổi theo.
“Chỉ hy vọng nhẫn Kích Không biến thành ánh sáng bạc sẽ không biến mất quá sớm” Trong lòng La Chinh nghĩ như vậy.
Chẳng qua nhẫn Kích Không này chỉ là một pháp bảo. Nếu sau một thời gian ngắn tiến lên, tia sáng bạc đó biến mất thì chỉ sợ hắn và Mục Ngưng sẽ phải trực tiếp đối mặt với những con sâu đen kia. Đến lúc đó, bọn họ bị ăn sạch sẽ cũng là điều tất nhiên.
Nhưng khi còn ở trong sa mạc, La Chinh từng sử dụng một cái nhẫn Kích Không. Uy lực của nó khi bộc phát ra cũng cho La Chinh một ít lòng tin.
Nhẫn Kích Không biến thành ánh sáng lấp lánh màu bạc, không ngừng mở đường ra phía trước, không ngừng nghiền nát những con sâu màu đen kia. Ước chừng qua thời gian uống cạn ly trà, La Chinh nghe thấy một tiếng “ầm” nổ vang.
Ánh sáng lấp lánh màu bạc được kích không giới hóa thành lại trở về hình dáng là thanh kiếm lớn màu bạc lần nữa, đập thẳng vào vách tường đối diện, phát ra một tiếng nổ!
Sau đó, La Chinh cũng cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi. Thân thể vốn bị kéo dài bắt đầu co lại, khôi phục, trong lòng nhất thời vui mừng: Nhanh như vậy đã chui ra!
“Ầm!”
Ngay sau đó, La Chinh liền đụng vào bức tường vô cùng kiên cố.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Mục Ngưng cũng chui ra khỏi luồng ánh sáng kia, nặng nề đập vào ngực La Chinh.
Sau đó, nàng sửa sang lại mái tóc, đỏ mặt lùi lại mấy bước, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ta không nghĩ tỷ tỷ sẽ…”
La Chinh chỉ xua tay. Hắn đã không thèm để ý chuyện vừa nãy nữa rồi. Ngay sau đó, ánh mắt hắn nhìn sang một bên, nhất thời lông mày hơi nhíu lại.
Nơi này chắc hẳn là phía cuối của thần điện Thiên Luân. Ở phần cuối này có dựng một bức tường đồng khổng lồ. Trên bức tường đồng được vẽ một số họa tiết vô cùng độc đáo, mà tất cả hoa văn đều tụ lại ở trung tâm. Một ấn ngọc nho nhỏ đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt!