Dị hỏa của Hàm Lưu Tô vẫn luôn là một điều bí ẩn trong Thần vực. Lúc đầu, kể cả Hàm Thanh Đế cũng không biết nguyên nhân vì saoSau khi rời khỏi Thần vực, tu vi của Hàm Lưu Tô tăng mạnh, lực khống chế dị hỏa cũng mạnh hơn. Dị hỏa của nàng chưa từng xuất hiện dấu hiệu mất khống chế bao giờ, thế nhưng lai lịch của dị hỏa này vẫn luôn mơ hồ vô cùng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, La Chinh lo lắng hỏi lại ngay: “Dị hỏa phản phệ? Nàng ấy thế nào rồi?”
Phượng Ca vốn đã khá nghi ngờ thân phận của La Chinh, bây giờ nghe thấy giọng điệu lo lắng của hắn, nàng hơi cong khóe môi, dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi lại: “Hình như chuyện này không liên quan gì tới Thiên Hành các hạ đâu nhỉ?”
“Nói cho ta biết! Nàng ấy thế nào rồi!” La Chinh tiến tới một bước, hơi thở trên người trở nên hung hãn.
Hắn đưa đám Mục Ngưng, Lưu Tô đến chỗ của Phượng Ca cũng chỉ vì Thái Đích Cung vô cùng an toàn, nơi đó chính là trung tâm của cả Thiên Cung, vậy mà không ngờ lại xảy ra chuyện này. La Chinh nghe nói vậy thì trong lòng rối loạn vô cùng.
Phượng Ca không ngờ La Chinh lại bỗng dưng trở nên dữ tợn đến thế, trong lòng nàng cũng thầm giật mình. Một cây roi màu vàng xuất hiện trong tay kia của nàng, vung thẳng đến mặt La Chinh.
Dù là ở thế giới mẹ, lửa thần Kim Ô cũng không thể làm tổn thương tới thân thể của La Chinh, huống chi bây giờ chỉ là một ngọn lửa thần?
La Chinh vung tay lên, lửa thần Kim Ô lập tức đứt đoạn. Đồng thời hắn bắt lấy Phượng Ca, ép hỏi: “Nói mau!”
“Nàng ấy, nàng ấy, nàng ấy không sao cả!” Phượng Ca vội nói: “Ngươi cần gì phải hung dữ như vậy chứ!”
La Chinh nghe thấy đáp án này mới an lòng được một chút, bấy giờ hắn mới nhận ra sự thất thố của bản thân. Hắn đang định lên tiếng thì chợt nhận ra mục đích của Phượng Ca, cô gái này đang thăm dò mình đấy à?
Phượng Ca bình tĩnh trở lại rồi mới cười lạnh, bảo: “Ngươi đúng là đệ tử của Thiên Cung chúng ta nhỉ, Thiên Hành các hạ… Hay là La Chinh các hạ?”
La Chinh cũng biết bản thân không thể lừa gạt Phượng Ca được nữa, nàng đã cố ý tạo ra những chuyện này để lừa hắn, có nghĩa là người ta đã nghi ngờ hắn từ lâu rồi. Thế nhưng hắn vẫn phải xác nhận lại an nguy của Hàm Lưu Tô, bèn lên tiếng hỏi: “Thân thể của Lưu Tô không có gì đáng ngại chứ?”
“Mẫu thân của ta ra tay, nàng ấy có việc gì được chứ? Hơn nữa huyết mạch của nàng ấy được kích thích, thực lực sẽ tăng mạnh, thân thể dị hỏa thế này mà cứ đi theo ngươi mãi, đúng là lãng phí” Phượng Ca lạnh giọng bảo.
“Huyết mạch?” La Chinh lại càng sửng sốt hơn.
Hàm Lưu Tô là người thân ruột thịt của Hàm Thanh Đế, đây là chuyện thật trăm phần trăm. Ở Thần vực, huyết mạch của Hàm gia chắc chắn là không kém, nhưng so với thế giới mẹ thì chẳng là gì cả.
Theo như ý của Phượng Ca, huyết mạch của Hàm Lưu Tô hiếm gặp lắm ư?
“Nàng ấy có huyết mạch Tất Phương, tên của dị hỏa là “Ngoa Hỏa”” Phượng Ca nói: “Tất Phương cũng là một loại thần điểu giống như Kim Ô, thân hình như hạc, có một chân, miệng màu trắng. Tất Phương chính là Tai Ách Hỏa Điểu, nơi nó xuất hiện ắt sẽ xảy ra hỏa hoạn, vụ cháy ở Thái Đích Cung lần này có thể xem là ứng với truyền thuyết đó…”
“Hỏa hoạn…”
Hàm Lưu Tô từng nhắc đến chuyện khi còn bé nàng thường không khống chế nổi dị hỏa của bản thân, thỉnh thoảng lại gây ra hỏa hoạn, thế nên Hàm gia sắp xếp cho nàng một tòa cung điện riêng. Phượng Ca nói như vậy khá là khớp với truyền thuyết này.
Nhưng tại sao Hàm Lưu Tô lại có huyết mạch của thần điểu Tất Phương? Cứ xem như Hàm gia có cơ duyên gì đó nên được truyền thừa huyết mạch đi, nhưng đáng ra cũng phải là huyết mạch Cửu Lê mới đúng chứ, có liên quan gì tới Tất Phương đâu. La Chinh nghĩ mãi mà không ra lý do của chuyện này.
“Ngươi đúng là không thành thật, uổng cho ta đối xử với ba đồ đệ kia tốt như vậy”
Phượng Ca nói rồi lạnh lùng liếc nhìn La Chinh, tiếp đó lại hóa ra lửa thần Kim Ô đốt cháy cái nồi lớn kia.
Nàng ở chung với mấy người Hàm Lưu Tô lâu như vậy, thỉnh thoảng nói chuyện có để lộ một vài lời. Mặc dù Hàm Lưu Tô và Huân chưa từng để lộ lai lịch của bản thân, nhưng bọn họ lại để lộ quan hệ với La Chinh.
Ở trong Bỉ Ngạn, La Chinh đã cứu Phượng Ca một lần, cũng vì thế mà bị Lăng Sương nhắm vào mấy lần.
Có điều khi đó Phượng Ca không biết thân phận của La Chinh, tất nhiên trong lòng nàng vẫn kính nể, giờ lấy lại tinh thần thì lại hơi buồn bực. Nếu nàng không thăm dò thử thì e là tên nhãi này vẫn giả vờ đến cùng.
Chẳng cần biết Phượng Ca có muốn hay không, trong tiềm thức nàng cũng tự cho là mình không quan trọng bằng Lăng Sương. Đối với bất kỳ một cô gái nào, cảm giác này đều vô cùng đáng ghét.
La Chinh cười gượng hai tiếng: “Chuyện dùng thân thể đi vào Bỉ Ngạn có liên quan đến nhiều thứ, tất nhiên ta không thể để lộ với quá nhiều người”
Phượng Ca không tiếp lời, chỉ chuyên tâm phóng thích lửa thần Kim Ô, đồng thời cúi đầu suy nghĩ gì đó…
“Xèo xèo xèo…”
Bột phấn màu xanh lá đã tan vào trong Chước Tinh. Khi nhiệt độ tiếp tục tăng lên, bột phấn bên trong Chước Tinh biến thành những sợi tơ mỏng màu xanh lá, chúng khuếch tán ra bốn phía trông như mạch máu. Cuối cùng, một tiếng nổ rất nhỏ vang lên, các Chước Tinh vỡ ra dọc theo đường vân của những sợi tơ màu xanh lá.
Tất cả Chước Tinh bị ném vào trong nồi đều biến thành tinh thể có kích cỡ khoảng hạt gạo, trông giống như một nồi cơm năm màu long lanh óng ánh, thậm chí La Chinh còn ngửi thấy cả hương hoa giúp làm dịu thần kinh.
“Trông cũng xinh đẹp đấy” Phượng Ca thản nhiên bình luận một câu.
Nàng tiếp tục đốt lửa, những tinh thể to cỡ hạt gạo này cũng dần dần tan ra, cuối cùng biến thành một nồi chất lỏng sền sệt hơi đục, xem ra đến bước này là đã xong rồi.
Lúc này La Chinh mới nhớ tới một chuyện gì đó, bèn xoay người đi đến bên kia của nhà gỗ, kéo những sợi bông màu trắng treo trên tường xuống rồi se thành từng sợi tim đèn, xong lại nhét vào những cái khuôn đủ hình đủ dạng kia.
Tiếp đó, hắn ôm lấy cái nồi lớn, đổ chất lỏng sền sệt này vào trong khuôn nến.
Tuy đây là lần đầu tiên làm những việc như thế này nhưng La Chinh kiểm soát sức mạnh vô cùng chính xác, biểu hiện cực kỳ thành thạo.
Nếu không phải mình đang bị nhốt chung với cái tên này ở đây, Phượng Ca còn cho rằng La Chinh làm ở nơi này lâu rồi ấy chứ.
“Trong căn nhà gỗ này chỉ có mấy nguyên vật liệu này thôi, đợi đến khi sáp đông lại thì chắc là xong rồi đấy” La Chinh nói một cách chắc chắn.
“Ngọn nến tạo thành có thể thắp sáng được không?” Phượng Ca lại hỏi.
“Cứ thử xem sao” La Chinh gật đầu.
Sáp nến đông lại rất nhanh, chẳng mấy chốc sáp nến bên trong khuôn đã đục ngầu, biến thành từng ngọn nến màu trắng.
Phượng Ca khẽ chỉ một ngón tay về phía ngọn nến, một ngọn lửa màu vàng bay đến phần tim nến, thiêu đốt nó nhưng lại không cách nào khiến nó bùng cháy được.
“Trong này chắc chắn có cách thức nào đó nữa” La Chinh tỏ vẻ mọi thứ đều nằm trong dự đoán.
“Vậy chẳng phải chúng ta… mãi mãi không ra được hay sao?” Phượng Ca ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng hỏi.
“Có lẽ là vậy” La Chinh nghĩ một lúc rồi nói: “Nói không chừng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sớm, cậu bé ba mắt kia sẽ thả chúng ta đi thì sao?”
Bất kể như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không để cho Phượng Ca tiếp xúc với ngọn nến trong chiếc nhẫn tu di, thậm chí còn không được thảo luận về đề tài này.
Sau khi nói xong, hắn lại thả thêm rất nhiều Chước Tinh vào bên trong cái nồi lớn, rồi lại rắc bột phấn màu xanh lá lên, đoạn bảo Phượng Ca tiếp tục tăng nhiệt độ đun nóng. Còn La Chinh thì cầm khuôn nến, rút từng ngọn nến đã khô cứng ở bên trong ra.
Bọn họ phân công công việc để làm, hiệu suất của cả hai đều không tệ, chỉ trong năm, sáu canh giờ đã chế tạo được hơn bốn mươi ngọn nến.
Sau khi dùng hết số Chước Tinh kia, cuối cùng La Chinh và Phượng Ca cũng có thời gian nghỉ ngơi, bèn tựa vào nhà gỗ chờ cậu bé ba mắt quay lại.