Một tiểu sinh mặt trắng ở tầng hai hứng thú nhìn La Chinh, nói: “Thường nghe Tâm Lưu kiếm phái theo đuổi con đường thích gì làm nấy, quả nhiên là thế thật. Cổ sư huynh, tên nhóc này rất có phong thái của huynh năm xưa”Đứng cạnh tiểu sinh mặt trắng là một người đàn ông vạm vỡ tên Cổ Liệt, cũng là một đệ tử đến từ Tâm Lưu kiếm phái.
Cổ Liệt thờ ơ nhìn thoáng qua La Chinh rồi nói: “Đừng nói ta thành kẻ ngu ngốc như thế. Tên nhóc này vừa gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng mà đã khiêu chiến Phương Vĩ có khác nào đang tự chuốc lấy khổ”
Nói gì đi chăng nữa, Phương Vĩ cũng là lực lượng trung kiên trong vùng đất Kiếm Đỗng.
Dạo này vận may của Phương Vĩ có vẻ rất khá, hắn ta tìm được một món tín vật Bỉ Ngạn bá đạo vô song trong Thập Lục Trọng Thiên khiến thực lực tăng vọt, nhờ vậy thứ hạng cũng vững bước tăng lên.
Nếu hắn ta cứ đi một bước chắc một bước như thế thì không đến vài năm, hắn ta đã đủ khả năng tiến vào hai trăm hạng đầu, muốn leo lên tầng hai chắc cũng không thành vấn đề.
Tiểu sinh mặt trắng lại cười nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ tên nhóc này là kẻ quá ngu. Hắn đâu bảo rằng mình muốn khiêu chiến Phương Vĩ, hắn khôn khéo lắm đấy!”
Trong mắt của tiểu sinh mặt trắng, La Chinh chỉ là một người mới hơi giảo hoạt chút thôi, căn bản không có dũng khí đi khiêu chiến Phương Vĩ.
“Nói thì nói vậy, nhưng chọc giận Phương Vĩ chẳng phải chuyện gì sáng suốt” Cổ Liệt nghiêm mặt nói.
La Chinh đến từ Tâm Lưu kiếm phái, có cùng xuất xứ với Cổ Liệt. Trong lòng hắn ta còn đang có ý định, nếu La Chinh bị lấn át quá gay gắt thì hắn ta có nên ra mặt cho hắn hay không, thế nhưng câu vừa rồi của La Chinh đã đắc tội đa số các đệ tử trong vùng đất Kiếm Đỗng.
Phương Vĩ tốt xấu gì cũng có hạng hơn năm trăm, La Chinh nói vậy chẳng phải đã gián tiếp bảo rằng gần một nửa đệ tử ở đây không có tư cách cho hắn khiêu chiến?
Phương Vĩ chẳng thể ngờ được La Chinh lại dám trả lời mình như thế. Khí tức nở rộ ra từ dương hồn hắn ta hệt như từng thanh kiếm sắc bén, phóng thẳng về phía La Chinh.
Đối mặt với áp lực phát ra từ linh hồn Phương Vĩ, La Chinh vẫn giữ vẻ thong dong, không hề e sợ chút nào.
Sau khi phát hiện ra La Chinh không bị ảnh hưởng gì, Phương Vĩ cảm thấy hơi lạ.
Mặc dù La Chinh mới vào Hồn Nguyên cảnh, nhưng linh hồn lại không thua kém hắn ta chút nào? Hay là tên nhãi này có pháp bảo giúp chống đỡ linh hồn?
Mặc kệ là cái gì, Phương Vĩ cũng không cảm thấy La Chinh có tư cách để nói ra lời như thế.
“Ngươi chán sống rồi à? Ở đây là vùng đất Kiếm Đỗng, không phải Tâm Lưu kiếm phái mà ngươi từng ở!” Phương Vĩ nhắc nhở, vẻ mặt khó coi vô cùng.
“Thì sao?” La Chinh hỏi ngược lại, dáng vẻ hờ hững.
Hai đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng sau lưng Phương Vĩ cũng không nhịn được. Họ tên là Tùng Thanh, Tùng Hoàn, đến từ núi Thái Tú và có thứ hạng thấp hơn Phương Vĩ.
“Thằng nhãi kia, ngoại trừ mở miệng nói ngông ra, ngươi còn biết gì nữa? Có bản lĩnh thì so tài xem hư thực, khiêu chiến ta đi!” Tùng Thanh kích động nói.
“Tới khiêu chiến ta đi! Ngươi có quyền khiêu chiến một lần đấy!” Tùng Hoàn cũng nói theo.
La Chinh thờ ơ đánh giá hai huynh đệ này một chút rồi nói: “Hắn đã không có tư cách khiêu chiến ta thì hai huynh đệ các ngươi càng không tư cách”
“Ngươi!”
Tùng Thanh Tùng Hoàn nghe vậy, lửa giận lập tức bùng lên. Tuy nhiên, theo quy định của vùng đất Kiếm Đỗng thì người cũ không được ra tay với người mới, chỉ người mới mới được quyền tự do lựa chọn đối tượng khiêu chiến.
“Vậy ngươi nói xem ai có tư cách!” Phương Vĩ khẽ cắn môi hỏi.
La Chinh chỉ chỉ cung điện đồng và nói: “Người có tư cách khiêu chiến ta ở trong kia”
“Mời!”
Phương Vĩ nén cơn giận xuống rồi dẫn nhóm người mới vào trong cung điện đồng.
Dù sao tên nhóc này cũng chẳng chạy đi đâu được, hắn ta muốn để La Chinh hiểu rõ một khi đắc tội những người cũ như họ thì sẽ phải nhận kết cục như nào!
Các đệ tử mới đạt đến Hồn Nguyên cảnh tiến vào trong tầng một, những đệ tử ở đây lập tức bao vây lại và chặn trước người La Chinh.
“Nhãi ranh, lớn lối trong vùng đất Kiếm Đỗng sẽ phải trả cái giá rất đắt!”
“Chắc ta đủ tư cách cho ngươi khiêu chiến chứ? Chọn ta đi!”
“Chọn ta đi! Chọn ta đi!”
“…”
Mấy lời gợi đòn vừa rồi của La Chinh đã hoàn toàn chọc giận người cũ trong vùng đất Kiếm Đỗng, gần như kẻ nào cũng muốn La Chinh khiên chiến mình. Tình hình ở đây lập tức rối loạn.
Không biết ai hô lên: “Nếu ngươi khiên chiến thắng ta thì ta sẽ đưa ngươi mười nghìn Thần Tinh!”
Đối với đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng, mười nghìn Thần Tinh chỉ là con số nhỏ. Song có người này mở đầu, mấy người sau đó cũng học theo mà tăng lên dần.
“Nếu ngươi thắng ta, ta đưa năm mươi nghìn Thần Tinh!”
“Một trăm nghìn!”
“Một trăm năm mươi nghìn…”
“Ngươi thắng hay thua cũng đều không sao, chỉ cần ngươi dám khiêu chiến ta, ta cho ngươi hai trăm nghìn Thần Tinh”
Bỗng chốc mọi người cứ thế xúm lại gần La Chinh.
La Chinh thật không biết mình nên khóc hay nên cười nữa. Phượng Ca và Lăng Sương lặng lẽ liếc nhau, trên mặt cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Sầu Tuẫn đi ở cuối nhóm người, nãy giờ vẫn luôn cười hì hì. Hắn ta không ngờ La Chinh vừa tới vùng đất Kiếm Đỗng đã được chào đón đến thế, mấy người cũ ở đây lại sốt sắng muốn đưa Thần Tinh cho La Chinh đến vậy.
Lúc bọn họ đã tăng giá đến bốn trăm nghìn Thần Tinh, rốt cuộc La Chinh cũng lên tiếng chặn lại: “Ta không thiếu Thần Tinh”
Đừng nói trước đó hắn đã hao tốn hết mấy chục triệu Thần Tinh trong trận chiến với Tà Thần, mà chỉ trong những ngày gần đây, để trui rèn thân thể, hắn đã chi tiêu một con số khá lớn. Phần thưởng vài trăm nghìn Thần Tinh vẫn chưa đủ khiến La Chinh để mắt đến.
“Ngươi không thiếu Thần Tinh, vậy còn pháp bảo?”
“Ta có một thanh Huyền Tôn Đạo Bảo nhị lưu! Nếu ngươi…”
“Thanh kiếm này chính là tín ngưỡng chí bảo tam lưu…”
Họ vừa nói vừa lấy ra đủ loại pháp bảo, mà đa số người trong Thiên Cung đều dùng pháp bảo dạng kiếm.
Những người này cứ liên tục đề nghị, giống như chỉ cần La Chinh chịu chọn họ để khiêu chiến thì họ sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của La Chinh.
Còn những người mới thì giống như Sầu Tuẫn, hầu hết đều nén cười. Đợi khi đám người cũ này phát hiện ra thực lực chân chính của La Chinh rồi, không biết họ sẽ có biểu cảm như nào nữa.
“Đủ rồi!” La Chinh dở khóc dở cười nói.
Mấy người kia phát hiện La Chinh mãi vẫn không chịu khiêu chiến đối thủ, vẻ mặt lại trở nên khó coi và cực kỳ không thân thiện.
Một người trẻ tuổi hơi lùn nhìn chằm chằm La Chinh và nói: “Nếu ngươi không dám chọn đối thủ thì cũng được thôi, một tháng sau chúng ta sẽ có quyền tự do khiêu chiến! Lúc đó chẳng phải do ngươi quyết định nữa!”
Phương Vĩ bên cạnh cũng cười lạnh, nói: “Rõ ràng tên này đang đùa giỡn chúng ta, hắn vốn chẳng dám khiêu chiến chúng ta đâu. Mọi người tản đi thôi, một tháng sau ta sẽ để các ngươi nhìn xem tên nhóc này thê thảm cỡ nào”
Lúc mấy người này đang nói lời châm chọc, La Chinh thở dài một hơi rồi lạnh nhạt nói: “Ta có thể khiêu chiến các ngươi, có điều ta muốn xem bảng xếp hạng của vùng đất Kiếm Đỗng trước”
Lúc nghe thấy La Chinh bảo muốn xem bảng xếp hạng, mắt của mọi người đều sáng rực lên. Xem ra tên nhóc này không ngốc chút nào, hắn biết rõ mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên muốn chọn khiêu chiến người xếp hạng bét nhất.
Có điều chuyện này cũng chẳng sao… Ngay đến Hứa Lam xếp hạng 1,116 ắt hẳn cũng có thể nghiền ép tên nhãi này.
“Chỗ này chính là Bài Danh Thạch!” Trong nhóm có người kêu lên.
Ở cuối đại sảnh của tầng một có một tảng đá dài mảnh đen sì. Ai đó chạm nhẹ lên phù trận ở rìa tảng đá, từng cái tên lập tức hiện lên ngay chính giữa tảng đá. Trên đó có tổng cộng một nghìn một trăm mười sáu cái tên, mà nhóm người mới như La Chinh thì còn chưa được xếp vào Bài Danh Thạch nên thứ hạng của họ đều là 1,117.
Mấy cái tên trên Bài Danh Thạch được chia làm ba nhóm, trong nhóm cao nhất chỉ có ba mươi tên, hiển nhiên họ chính là những nhân vật nằm ở tầng ba vùng đất Kiếm Đỗng. Mà cái tên được viết cao nhất trong nhóm ấy chính là “Lý Bôi Tuyết”.