“Mới tới đợt thú dữ thứ hai đã bắt đầu có phần thưởng là Thần vũ tệ rồi” Chiến Minh khẽ lắc đầu“Rốt cuộc cấm địa này bị làm sao vậy…” Một vị thần cấp cao khác nói.
Không có gì lạ khi giết chết thú dữ trong hẻm núi lại được thưởng bằng Thần vũ tệ. Thậm chí có võ giả từng nhận được chí bảo tín ngưỡng.
Nhưng bình thường thưởng Thần vũ tệ chỉ xuất hiện ở đợt thú dữ thứ bảy và thứ tám tấn công. Hơn nữa Thần vũ tệ chỉ xuất hiện lẻ tẻ, số lượng ít hơn nhiều so với hiện tại…
Trước đây bọn họ từng lý giải quy tắc của cấm địa. Phần thưởng càng nhiều thì độ khó càng cao, nguy hiểm cũng càng lớn.
“Thôi, nếu có thể lấy được phần thưởng không tệ ở giai đoạn này rồi thì không đi tầng thứ hai của cấm địa biển Thời Gian nữa cũng được. Cùng lắm thì lát nữa chúng ta bỏ cuộc cũng được” Chiến Minh nhún vai. Sau đó, trong cơ thể hắn phóng ra ý chí chiến đấu hừng hực.
Đồng thời, trên bả vai hắn xuất hiện một hình xăm. Đó là một đầu sư tử màu xanh lam rất lớn.
Khi ý chí chiến đấu của hắn sôi trào, đầu sư tử kia sẽ lặng lẽ lộ ra, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, trông rất sống động.
“Vù…”
Trong nháy mắt, Chiến Minh nhảy vào trong bầy bọ cạp Độc Lang.
Châm độc của bầy bọ cạp Độc Lang này thực sự lợi hại, nhưng bình thường đều là bởi các vị thần không kịp đề phòng nên mới trúng chiêu.
Các thần có mặt đều duy trì cảnh giác cao độ. Dựa vào ưu thế tốc độ của bọn họ, muốn tránh cũng không phải việc gì khó khăn. Chiến Minh và các vị thần cấp cao chiến đấu với bầy bọ cạp Độc Lang mà như đi vào chỗ không người vậy, hết đánh trái lại đánh phải.
Những cây châm độc nhỏ kia bắn ra rất nhanh, Chiến Minh cũng lười tránh. Bởi chúng còn chưa kịp tới gần thì đã bị ý chí chiến đấu bao quanh thân hắn đánh nát rồi.
Giết chết một con bọ cạp Độc Lang sẽ xuất hiện một đồng Thần vũ tệ. Tất cả các vị thần đều điên cuồng đối mặt với hàng nghìn hàng chục nghìn con bọ cạp Độc Lang đang cuồn cuộn lao đến.
Những vị thần này không thèm quan tâm đến sự lợi hại của bọ cạp Độc Lang, tới tấp tranh giành ra tay. Ai nấy đều thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất để giết chết những con bọ cạp Độc Lang kia. Sau đó nhanh chóng cuốn mấy nghìn đồng Thần vũ tệ trên mặt đất vào trong nhẫn tu di của mình!
Ra tay một lần đã bằng với mấy năm lăn lộn trong cấm địa nhỏ. Ai lại muốn bỏ qua cơ hội này?
Tốc độ giết chết bọ cạp Độc Lang của La Chinh cũng không chậm. Lần đầu tiên hắn đã ra tay chiếm trước cơ hội, đánh ra một con đường xông thẳng vào đám bọ cạp Độc Lang, cứ thế tiến về phía xa.
Những con bọ cạp Độc Lang kia vẫn như dòng nước lũ màu máu bao vây lấy hắn, hết đợt này đến đợt khác, mang theo châm độc trí mạng lao về phía hắn.
Nhưng hắn vốn không để ý tới những cây châm độc này. Chỉ thấy trong tay hắn ngưng tụ ra một quả cầu sét to bằng quả dưa hấu. Ở trung tâm quả cầu sét này ngưng tụ bốn, năm quả cầu sét nhỏ. Các quả cầu sét nhỏ va chạm lẫn nhau, tạo ra tiếng nổ chói tai, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung trong tay hắn.
Hắn cầm quả cầu sét to như quả dưa hấu nhỏ ấy ném lên đất!
“Ầm!”
Sấm sét nổ tung dưới chân hắn. Lấy hắn là trung tâm, trong phạm vi hàng chục trượng, tất cả bọ cạp Độc Lang đều bị sét đánh chết. Lớp vỏ màu đỏ sáng đột nhiên chuyển sang màu đen như than. Sau đó lại hóa thành một đống bột màu đen.
“Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch…”
Hàng trăm hàng nghìn đồng Thần vũ tệ nảy lên trên mặt đất.
La Chinh thuận tay vẫy một cái. Cơn gió màu lục lam cuồn cuộn quét đi, tất cả những đồng Thần vũ tệ ấy bị một cơn gió vô hình cuốn lên. Sau khi cách mặt đất hai thước, chúng liền xoay tròn xung quanh La Chinh, cuối cùng tới tấp chui vào trong nhẫn tu di của hắn.
“Mười hai nghìn đồng Thần vũ tệ” Khóe miệng La Chinh cong lên. Người lại tiếp tục bay lên, xông vào trong một bầy bọ cạp Độc Lang khác.
Trong hẻm núi, chỉ có La Chinh, Chiến Minh và các vị thần cấp cao khác dám chơi như thế.
Những người như Hàm Thương Yên, Lãnh Lâm Nhạc và các vị thần cấp trung khác, có lẽ họ có sức mạnh này, nhưng bọn họ không chắc có thể tránh được tất cả châm độc của bọ cạp Độc Lang. Vì vậy, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào tượng nữ thần để giết bầy bọ cạp Độc Lang, hiệu suất đương nhiên cũng chậm hơn.
“Ầm!”
La Chinh nhảy lên, bước vào trong bầy bọ cạp Độc Lang khác. Một cước giẫm xuống, đánh nát hơn trăm con bọ cạp Độc Lang xung quanh. Hắn lại làm theo lúc trước, ngưng tụ ra một quả cầu sét trong tay, sau đó đập mạnh xuống mặt đất!
Bầy bọ cạp Độc Lang kia lại biến mất trước mắt hắn, chỉ còn lại từng mảng Thần vũ tệ đang đợi hắn thu hoạch.
Nhưng La Chinh còn chưa kịp nhét những đồng Thần vũ tệ này vào nhẫn tu di thì một vị thần có dáng người đầy đặn bỗng nhiên vọt tới, lạnh lùng quát: “Cút ngay!” Sau đó trên nắm tay hắn hiện lên một tầng đạo uẩn màu vàng đất, đạo uẩn này được ngưng tụ ra như thực, vô cùng thâm hậu. Bỗng nhiên hắn đập mạnh cú đấm kia xuống đất.
“Ầm ầm ầm…”
Mặt đất xung quanh bắt đầu chấn động. Những đồng Thần vũ tệ kia cũng vì thế mà tập hợp về phía vị thần cấp trung này. Sau đó hắn bỗng vung tay lên, những đồng Thần vũ tệ này liền bị hắn hút vào nhẫn tu di.
Một loạt động tác rất nhanh. Sau khi vị thần cấp trung này lấy đi tất cả số Thần vũ tệ đó, hắn còn nghiêng đầu thản nhiên đánh giá La Chinh: “Vốn dĩ những con bọ cạp Độc Lang này đang lao về phía ta, nhưng ngươi đoạt trước nên ta không trách ngươi. Cút sang một bên đi. Khà khà!”
La Chinh lạnh nhạt quét mắt nhìn thần cấp trung này.
“Nhóc con, không phục sao?” Vị thần cấp trung ấy lạnh lùng cười nhìn La Chinh nói, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Cho dù La Chinh đã thể hiện ra sức mạnh phi thường khi ở miếu thần Thời Gian, nhưng sức mạnh đó vẫn không đáng để vị thần cấp trung này coi trọng. Rõ ràng hắn không coi trọng vị thần cấp thấp như La Chinh.
Đám người Chiến Minh cách đó không xa thấy cảnh này, lông mày nhíu chặt, nhưng cũng không ra tay can thiệp.
Mắt La Chinh hơi híp lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý nhạt rồi biến mất. Sau đó hắn quay đầu nhảy lên, xông vào bầy bọ cạp Độc Lang khác.
“Đùng đùng!”
Quả cầu sét to lớn khuếch tán ra, một đám bọ cạp Độc Lang khác lại hóa thành bột phấn.
Nhưng La Chinh không ngờ tên thần cấp trung kia lại xông tới, đánh một quyền trên đất. Mặt đất rung chuyển, hắn lại cướp đi những đồng Thần vũ tệ kia của La Chinh lần nữa. Đồng thời hắn còn dương dương tự đắc nói: “Quên nhắc ngươi, Thần vũ tệ nơi này cũng là của ta!”
La Chinh không tiếp tục để ý đến gã thần cấp trung này nữa, tiếp tục nhảy vào bầy bọ cạp Độc Lang khác, dùng thần đạo Huyền Lôi để giết chết bầy bọ cạp Độc Lang này. Thậm chí hắn còn không lấy những Thần vũ tệ kia. Hắn giết chết bầy bọ cạp Độc Lang này rồi lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Sau đó tên thần cấp trung kia vẫn theo sau La Chinh, lấy hết tất cả Thần vũ tệ.
Lúc đầu mọi người đều vội vã giết bọ cạp Độc Lang, không ai chú ý tới hành động kỳ quái của hai người này.
Bốn phía trong khe núi ngày càng xuất hiện ít bọ cạp Độc Lang, không ít nhân tài bắt đầu chú ý đến cảnh tượng quái lạ này.
“Bọ cạp Độc Lang mà La Thiên Hành giết hình như đều bị Đông Phương Dương cướp đi rồi!”
“Tên kia vẫn có thể nuốt giận…”
“Không vậy thì còn làm gì được? Hắn dám phản kháng, Đông Phương Dương chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể giết hắn”
Các vị thần bắt đầu xì xào bàn tán.
Đông Phương Dương, thiên tài Đông Phương gia.
Trong lần xếp hạng đảo nổi này, Đông Phương Dương lấy tu vi thần cấp trung tham gia đấu vượt cấp, đấu với thần cấp cao mà thắng liên tiếp bảy trận, thất bại một trận, giành được một triệu ba trăm nghìn điểm tích lũy!
Nếu không phải kẻ giấu tên xuất hiện, chỉ sợ hắn là người chói mắt nhất trong lần xếp hạng đảo nổi này.
Mục Ngưng đứng chắp tay. Đôi mắt vô cùng tinh anh nhìn kỹ La Chinh, không nói năng gì. Nàng muốn xem La Chinh sẽ ứng phó ra sao.
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La thì lại buồn bực, vừa lo lắng, vừa tức giận vì các nàng không giúp đỡ được gì. Đông Phương Dương đến từ Đông Phương gia, vốn là nhà quyền thế mà Hàm gia không trêu chọc nổi. Hơn nữa thực lực của Đông Phương Dương lại sâu không lường được.
Hàm Lưu Tô cau mày nhìn chằm chằm La Chinh. Tuy biểu hiện của nàng có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng dọc đường đi luôn lặng lẽ quan tâm đến La Chinh. Nàng biết tính tình La Chinh, nếu Đông Phương Dương này dồn ép không tha, La Chinh ắt sẽ ra tay. Nhưng La Chinh chỉ là thần cấp thấp, đối mặt với thần cấp trung thì làm gì có ưu thế?
Ngược lại, Lãnh Lâm Nhạc thấy cảnh này thì vui mừng khôn xiết. Hắn đã có sát ý với La Chinh từ lâu, nhưng vẫn chưa có thời gian thích hợp để ra tay. Hiện tại, đội ngũ chắp vá tạm thời này đang được dẫn dắt bởi Chiến Minh. La Chinh lại cứu Chiến Minh một mạng. Nếu Lãnh Lâm Nhạc trực tiếp ra tay thì Chiến Minh nhất định sẽ can thiệp.
Hiện tại Đông Phương Dương đã tìm tới La Chinh, như vậy cũng đủ cho tên nhóc này một bài học rồi!
La Chinh làm như không thấy gì, tiếp tục xông vào một đám bọ cạp Độc Lang khác. Hắn vừa giết chết bầy bọ cạp Độc Lang này thì Đông Phương Dương lại lấy đi tất cả Thần vũ tệ.
Hiện tại, toàn bộ phần lớn bầy bọ cạp Độc Lang trong hẻm núi đều đã bị giết hết, chỉ còn lẻ tẻ một ít bọ cạp Độc Lang đang chậm rãi bò về phía tượng nữ thần.
Đông Phương Dương tỏ vẻ hài lòng, quay đầu chuẩn bị về tượng nữ thần thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt truyền tới từ phía sau: “Ngươi định rời đi như vậy sao?”