“Ha ha, đâu chỉ hơi loãng… Phải gọi là quá thể loãng” Liệt Thiên Hàn lạnh nhạt nóiChân nguyên trên Thượng Giới rất điên cuồng, đồng thời cũng dày đặc hơn Hạ Giới nhiều. Đây là lần đầu tiên các Đạo Tử này tiến vào Hạ Giới, quả thực không thích ứng được.
Cũng may bên người họ đều có đủ ngọc chân nguyên, thế nên nơi này có đủ chân nguyên hay không cũng chẳng quan trọng.
Hiên Viên Thần Phong có vẻ buồn bực ra mặt. Thấy Cơ Lạc Tuyết đi theo nên hắn và Liệt Thiên Hàn cũng đi. Chỉ là hắn không biết rốt cuộc bản thân xuất hiện ở nơi này có ý nghĩa gì.
Bay trên mặt biển một ngày một đêm, trên đường cũng gặp phải một số thú dữ.
Nhưng những con thú này cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của mười người này thì liền né ra xung quanh, chìm vào biển…
Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong cảm thấy quá buồn chán nên trên đường đã tiện tay bắt giết một vài thú dữ, gây ra gây động tĩnh lớn.
Ngày thứ hai, mặt trời vừa mới mọc, phía trước mặt La Chinh xuất hiện một đường sọc màu trắng. Đường sọc màu trắng kia không ngừng phóng to ra trong con mắt của mọi người. Đó chính là một dãy núi tuyết sừng sững trên mặt biển.
Nhìn thấy dãy núi tuyết này, trên mặt La Chinh thoáng hiện lên nét cười. Đó là Đại Tuyết Sơn ở phía tây Trung Vực. Vậy là họ đã đến đích rồi.
Sau khi vượt qua núi tuyết này, mọi người cũng không hề dừng lại nghỉ mà tiếp tục đi về phía đông, tìm được tòa thành lớn đầu tiên là thành Huyền Đạo…
Tòa thành lớn này do Huyền Âm Quán xây nên. Tuy rằng hiện giờ thế lực của Huyền Âm Quán không mạnh bằng lúc trước, nhưng trong thành lớn này vẫn có con đường không gian cho bọn họ mượn dùng.
“Vù vù…”
Mười bóng người nhanh chóng từ trên trời giáng xuống, nhộn nhịp ở con đường không gian trước mặt.
Thấy cảnh tượng này, mấy người canh giữ con đường không gian phía trước lập tức ngơ cả ra…
Họ hoàn toàn không rõ lai lịch của mười người trước mặt. Mà quan trọng là khí thế mỗi người đều mạnh mẽ khác thường, tu vi lại càng sâu không lường được.
Cũng may những người này không hề có thái độ thù địch, hơn nữa còn thu khí tức của bản thân lại, nếu không những người canh giữ ở đây sẽ trực tiếp ngất đi mất.
“Ngươi… Các ngươi… Muốn làm gì?” Một người canh giữ cầm đầu hơi bạo gan một chút, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Mượn dùng con đường không gian thông tới thành Vân Hải” Mắt La Chinh thản nhiên lướt qua, giơ tay bắn ra hai khối đá chân nguyên cực phẩm. Hai khối đá chân chuyên cực phẩm rơi ngay trước mặt người canh giữ kia, sau đó hắn liền bước vào trong con đường không gian mà chẳng hề liếc nhìn xung quanh.
Lạc Tích Huyên bên cạnh chỉ mỉm cười rồi mọi người đều bước vào theo La Chinh.
Đợi đến khi những người này biến mất, những người canh giữ kia mới thở phào ra một hơi.
Lúc này thành Vân Hải đang chìm trong yên tĩnh.
Từ sau khi La Chinh phi thăng, Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh đã vững vàng khống chế thế cục của Trung Vực. Mặc dù những thế lực khác cũng có dấu hiệu vùng dậy, ví dụ như Hư Linh Tông mới xây dựng lại, nhưng bọn họ đã bị hai thế lực lớn này bỏ xa.
Mấy năm ngắn ngủi trôi qua, trong Vân Điện đã xuất hiện hai người phi thăng, một là La Chinh, người còn lại chính là Điện chủ Vân Điện – Ninh Vũ Điệp. Trong lịch sử Trung Vực, đây là chuyện có một không hai. Câu chuyện về hai người bọn họ đã sớm trở thành truyền thuyết, được vô số người truyền bá rộng rãi.
Lúc này con đường không gian của thành Huyền Đạo và thành Vân Hải đột nhiên chấn động. La Chinh bước từ trong đó ra, ánh mắt nhìn lên tầng mây trắng trên bầu trời. Vân Điện vẫn lơ lửng trên bầu trời thành Vân Hải.
Thực ra những năm gần đây La Chinh vẫn thường điều tra tình hình ở đây thông qua ý chí Đại Thế Giới.
Hắn biết rõ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong Trung Vực. Lần này nhìn về phía Vân Điện, trong lòng hắn lại có chút cảm giác khác thường.
Dù sao trong thời gian hắn rời đi, Ninh Vũ Điệp đã hạ sinh, có thể coi hắn đã làm cha.
Hai năm trước, truyền tống trận của thành Vân Hải này đã được mở rộng một lần.
Bây giờ, thành Vân Hải đã có thể coi là trung tâm của Trung Vực. Con đường không gian có thể kết nối hết bốn phía đông tây nam bắc, đến thẳng mười ba tòa thành lớn, xem như là nút giao quan trọng của toàn bộ Trung Vực.
Có thể ngươi không cần đi về thành Vân Hải, nhưng muốn đi tới một số thành lớn ở mấy nơi xa xôi thì vẫn phải trung chuyển qua con đường không gian của thành Vân Hải.
Đoàn người La Chinh đột nhiên xuất hiện, lập tức thu hút vô số ánh mắt!
Nhóm người canh giữ ở Vân Điện cũng cùng lúc tụ tập lại đây. Theo nguyên tắc, khi gặp tình huống như vậy thì bọn họ phải tra hỏi một lượt.
Nhờ có Vân Điện nên nhóm người canh giữ này cũng đã biết không ít nhân vật lớn. Chỉ có điều, khi đoàn La Chinh bước ra khỏi con đường không gian thì liền tỏa ra một khí thế khó có thể diễn tả.
Khí thế này là kết hợp của cả đám người bọn họ, hơn nữa cả đám lại toàn là cường giả.
Ví như Hoa Thiên Mệnh đứng ở nơi đó, có thể khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân, rất thoải mái, rất dễ chịu. Nhưng người ta cũng sẽ hiểu, tuyệt đối không được xem thường người này.
Còn La Chinh lại cho người ta một cảm giác sắc bén, giống như một thanh kiếm đang nằm trong vỏ từ, mặc dù lưỡi kiếm đã được giấu đi, nhưng vẫn rất đáng chú ý!
Cơ Lạc Tuyết thì lại giống như cây mai trắng, lạnh lùng nhưng cũng không khó tiếp cận…
Người đứng đầu đám người canh giữ kia cũng kiên trì dẫn thuộc hạ của mình tới. Tên này cũng nói thầm trong bụng, Trung Vực đã bình yên suốt bảy tám năm, vậy mà hôm nay lại nhảy ra một nhóm người không thể trêu vào thế này, sợ là lại xảy ra chuyện.
Nếu như khiến những cường giả này mất hứng, biết đâu họ lại tiện tay tiêu diệt luôn mấy cái kẻ làm bia đỡ đạn như bọn họ.
Song, tên này đã trông coi truyền tống trận cũng hơn mười năm trở lại đây rồi…
Nhiều năm về trước, hắn đã từng gặp La Chinh mấy lần, hơn nữa mỗi lần La Chinh xuất hiện thì tu vi đều sẽ cao hơn rất nhiều.
Khi hắn vừa đến gần thì đã thấy La Chinh. Lần này tu vi của La Chinh đã mạnh đến mức hắn không thể nào nhìn ra được nữa…
Nhưng đã có mấy vết xe đổ của vài năm trước, nên hắn rất cố gắng để khống chế vẻ mặt của mình, chỉ có điều giọng nói vẫn hơi kích động và run rẩy: “La đại nhân đã trở về?”
Hắn cũng không biết nên xưng hô thế nào với La Chinh, hai chữ “đại nhân” hoàn toàn là phản xạ có điều kiện. Có lẽ xưng hô như vậy sẽ không sai.
“La đại nhân…”
“La đại nhân nào?”
“Rốt cuộc người này là ai?”
Người ngoài vẫn thấy kỳ lạ.
La Chinh đã phi thăng được bảy tám năm, đã là nhân vật truyền thuyết trong lòng mọi người, nên họ rất khó tin rằng La Chinh đã trở về.
Nhưng ngay vào lúc này đã có mấy bóng người cất bước đi ra từ một con đường truyền tống khác.
Đó chính là người của Trác gia trong thành Vân Hải, mà thủ lĩnh của họ chính là Trác Bất Phàm.
Dốc sức suốt mấy năm, Trác Bất Phàm đã đột phá bình cảnh, bước vào Hư Kiếp Cảnh.
Trước kia, võ giả Hư Kiếp Cảnh đã có thể giữ chức vị trưởng lão của Vân Điện.
Nhưng hiện tại, Vân Điện đã trở thành thánh địa, tất nhiên yêu cầu về chức vị cũng theo đó mà tăng lên. Khi số lượng võ giả Hư Kiếp Cảnh tăng nhanh như vậy, hắn lại không có tư cách làm trưởng lão.
Lần này hắn đi Hư Linh Tông, hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất trở về. Vừa mới rời khỏi con đường truyền tống, hắn liền cảm nhận được một khí thế khiến hắn thấy sợ hãi.
Sắc mặt Trác Bất Phàm thay đổi hẳn. Hắn đã thấy rõ tướng mạo của người dẫn đầu, lại là La Chinh – kẻ thù giết cha của hắn!