Ngoại trừ Hoa Thiên Mệnh chú ý tới bóng dáng kia thì còn có Cố Bắc, La Tiêu cùng với mấy người đang đứng trên đỉnh Thần Vực là Lê Lạc Thủy, Vũ Thái Bạch cũng thấy được“Người đó là ai?”
“Là người của Quy Khư Mộ Địa chúng ta ư?”
“Hắn muốn làm gì? Dùng sức mạnh của mình mình khiêu chiến với đầu lâu kia ư? Không thể nào…”
Trong mắt những người này, sức mạnh của Hoa Thiên Mệnh đã là mạnh nhất trong thế giới hỗn độn rồi, dù sao cũng không có tín vật Bỉ Ngạn nào mạnh hơn tầng ba mươi ba. Đây chính là điểm mà mấy người Lê Lạc Thủy, Viên Thừa Đạo đều thừa nhận. Ngay cả Hoa Thiên Mệnh mà còn không đối phó được đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần ấy thì còn ai đối phó được nữa?
Nhưng họ nào biết trong thế giới hỗn độn không chỉ tồn tại mỗi một loại sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn, ví như sức mạnh mà La Chinh hiện giờ đang sử dụng chính là sức mạnh toàn trí toàn năng mà mỗi một Thần Hải cảnh nào cũng có.
Chỉ có điều, tiền đề cho việc sử dụng sức mạnh ấy là phải ở trong thế giới trong cơ thể của mình…
Đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần cũng không phát hiện ra “hạt bụi” La Chinh, nó mở cái miệng rộng của mình ra và cắn về phía Thần Vực.
Cái cắn này đủ để nuốt hết một phần ba Thần Vực vào miệng, nhưng ngay lúc đó đầu lâu như bị đóng băng, một sức mạnh vô hình xuất hiện ở giữa hai hàm trên dưới của nó, chống giữ miệng nó khiến nó không thể nào cắn xuống được.
“Cho ta thêm chút sức mạnh” La Chinh nói.
“Không thành vấn đề…” Khởi Nguyên Thần Huyết đáp.
Sương mù máu trên trời lấp lóe như thể có tia sét máu nào đó đang đánh xuyên qua trong đó.
La Chinh vươn một tay xuống dưới và nắm lại, cả người phi thân lên cao. Hắn lộn vòng trên không trung nửa vòng, đồng thời quát: “Lên cho ta!”
“Vù…”
Đầu lâu to gấp năm chục nghìn này cứ thế bị La Chinh nhấc lên!
Hoa Thiên Mệnh, Cố Bắc, La Tiêu, Lê Lạc Thủy, Vũ Thái Bạch cùng Mục Huyết Dung thấy cảnh này đều ngây ngẩn.
Mặc dù bóng dáng mờ ảo xuất hiện trên đỉnh đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần kia chứng tỏ kẻ đó vô cùng can đảm, nhưng họ cũng không tin tưởng và không trông cậy vào việc bóng dáng mờ ảo ấy có thể mang lại thay đổi gì…
Kết quả, bóng người mơ hồ ấy đã nhấc bổng đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần lên, không những thế còn quẳng nó đi? Đây là khái niệm gì chứ?
Đầu lâu đã đạt đến độ lớn không thua kém gì Thần Vực rồi, điều này có nghĩa là người này cũng có thể nhấc bổng Thần Vực lên!
“Sư nương, trong thế giới mẹ có đại năng tầm cỡ này ư?” Vũ Thái Bạch mở miệng hỏi.
Lúc trước Vũ Thái Bạch từng hỏi Lê Lạc Thủy nên biết, trong thế giới mẹ thì Bỉ Ngạn cảnh Bát Trọng Thiên đã được xem là không tệ rồi, có thể trở thành đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của các đại thế lực ấy, điều này khiến cho độ tự tin của Vũ Thái Bạch tăng lên không ít.
Nhưng tồn tại có thể nhấc bổng Thần Vực lên bằng một tay như này thì đã vượt ra hẳn phạm vi của Bỉ Ngạn cảnh rồi nhỉ?
“Không có! Không tồn tại!” Lê Lạc Thủy khẳng định.
Khóe mắt Vũ Thái Bạch giật giật, đây là quái vật từ đâu xuất hiện!
Bên trong mặt trời của Thần Vực, thân thể Viên Thừa Đạo run lên không ngừng, trên mặt là vẻ kích động không thể nào kìm lại nổi.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên người ngoài kia không nhìn rõ được người nọ là ai, thế nhưng Viên Thừa Đạo thông qua tầm nhìn của Thần Vực thì có thể quan sát rõ ràng.
Đó là La Chinh…
Mặc dù dung mạo giống hệt nhau, nhưng ông vẫn không dám xác định chắc chắn.
Trước lúc rời đi, La Chinh còn xin ông chỉ dạy về Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý, hắn vẫn chỉ là một Chân Thần Đại Viên Mãn, ngay cả Bỉ Ngạn còn chưa đặt chân vào. Vậy mà bây giờ hắn đã đạt tới mức độ khó tin ấy?
Viên Thừa Đạo đến từ thế giới mẹ nên không phải là người không có kiến thức. Thân là Bỉ Ngạn cảnh, ông cũng đã từng được chứng kiến thực lực của Bất Hủ cảnh, nhưng có Bất Hủ cảnh nào sở hữu sức mạnh nhường này đâu?
“Vèo…”
Bầu trời do sương máu biến thành đánh ra một tia sáng máu, cả người La Chinh đều tắm trong ánh sáng ấy, sau đó biến thành một người máu.
“Ù…”
La Chinh máu me đầm đìa cầm thanh huyết kiếm trong tay, bay thẳng về phía đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần đã bị hư hại kia. Thân hình màu máu chợt lóe chợt tắt, không thèm để tâm đến pháp tắc không gian.
Ngay khoảnh khắc khi vừa đến gần đầu lâu, huyết kiếm nhẹ nhàng chém qua.
Trong trạng thái bình thường, huyết kiếm chỉ có thể tạo thành vết thương sâu bốn năm tấc. Đối với đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần thì thương tổn tạo ra gần như bằng không.
Người bên ngoài đều không thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ có Viên Thừa Đạo thông qua thị giác của Thần Vực nhìn thấy một tia sáng máu chui vào trong đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần. Một âm thanh nhỏ xíu truyền ra từ đầu lâu, nghe giống như tiếng bút than rạch qua trang giấy, lại như cơn gió thổi qua rừng trúc…
Lát sau, đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần bắt đầu đổ sụp.
Đầu lâu vỡ thành hàng tỉ khối vụn và rơi xuống mặt đất như một trận núi lở hùng vĩ, hoặc như một cơn mưa sao băng.
Khi đầu lâu đã rơi hết xuống đất, trong Quy Khư Mộ Địa chỉ còn lại tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như chết.
Đến tận lúc này, các sinh linh trong Quy Khư Mộ Địa vẫn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Điều duy nhất khiến họ thấy hơi phấn khích chính là kẻ vừa giải quyết đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần ấy là một người, hoặc nên nói là một tồn tại có dáng dấp trông giống loài người.
Sau khi chém nát đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần, La Chinh liếc mắt nhìn sang, ánh mắt lập tức đặt lên người Lê Lạc Thủy trên đỉnh Thần Vực.
Tia sáng đỏ máu lóe lên, La Chinh đã xuất hiện ngay đối diện bà.
Lê Lạc Thủy, Linh Thù cùng Vũ Thái Bạch nhìn thấy người máu bỗng nhiên xuất hiện này cũng bị giật bắn người. Vũ Thái Bạch còn vượt ra một bước ngăn trước người sư nương, mặc dù hắn biết hành động của mình vốn chẳng có chút ý nghĩa gì…
Lê Lạc Thủy nhìn bóng người đầy máu kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc. Bà không nhịn được bèn kêu lên: “Chinh, Chinh Nhi?”
Linh Thù nhìn thoáng qua tỷ tỷ mình, trong lòng cảm thấy khó chịu. Áp lực dồn nén tỷ tỷ quá nhiều nên đầu óc bị rối loạn rồi sao? Lỡ nhận bừa con trai làm người máu này tức giận thì biết giải quyết thế nào?
“La Chinh…” Vũ Thái Bạch mở miệng kêu một tiếng.
Vầng sáng máu quanh người La Chinh đã rút đi, để lộ ra dung mạo của mình.
Vì đây là hóa thân trong cơ thể nên trên người La Chinh không có chút uy thế đặc biệt nào, tựa như một cọng cỏ hay một tảng đá trong vùng đất sơ khai. Hắn là tất cả mọi thứ, lại chẳng phải là cái gì.
Linh Thù quay đầu lại trừng Vũ Thái Bạch một cái, sao ngay cả ngươi cũng bị loạn óc rồi?
Ngay sau đó nàng ta bỗng thấy kỳ lạ, bấy giờ mới nhìn về phía người máu. Vừa trông thấy thân hình của La Chinh xong, thân thể nàng ta lập tức cứng đờ.
Mục Huyết Dung ở cách đó không xa lại càng như bị sét đánh.
Kể từ khi sống lại và từ một đứa bé dần dần trưởng thành, nàng ta vẫn biểu hiện ưu tú hệt như trước đây. Nhưng sâu trong lòng nàng ta luôn có một cơn ác mộng, mà cơn ác mộng này chính là La Chinh.
Nàng ta biết, tính mạng này của mình là do em gái mình cầu xin La Chinh mới có, cũng biết La Chinh vì muốn truy tìm sức mạnh cao hơn nên đã đi đến thế giới mẹ xa xôi.
Nếu có một ngày La Chinh quay về, nàng ta hy vọng mình có thể vượt trội hơn…
Đây là suy nghĩ mà Mục Huyết Dung chưa bao giờ thổ lộ ra.
Khi tài nguyên của Quy Khư Mộ Địa mở ra hoàn toàn và thực lực của các Đại Viên Mãn trong Thần Vực đột nhiên tăng mạnh, nàng ta cảm thấy suy nghĩ của mình có khả năng đạt được.
Hoa Thiên Mệnh cũng đã lên đến tầng ba mươi ba rồi, nghe nói tồn tại mạnh nhất trong thế giới mẹ cũng chỉ đến mức ấy mà thôi?
Chỉ cần nàng ta tu thành chân ý của đạo thì khả năng đuổi kịp La Chinh là rất lớn.
Bây giờ, sau khi nhìn thấy La Chinh, Mục Huyết Dung đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của mình quá đỗi ngây thơ, ngây thơ hệt như cơ thể mới được mười ba tuổi này của nàng ta.
Đối thủ mà nàng ta đưa ra giả định vì không cam tâm kia chính là một tồn tại không lường được.