Lần đầu tiên nghe thấy kế hoạch kia từ miệng Đế Tuấn, trong lòng Phượng Nữ cũng tràn đầy nghi hoặcNếu thật sự chấp hành Đạo Thủ Tự như lời Đế Tuấn nói, người có tư cách sống tiếp chưa tới mười nghìn người, vậy sẽ là thế giới như thế nào, Phượng Nữ gần như không dám tưởng tượng.
Mặc dù Phượng Nữ tràn đầy hoài nghi nhưng vẫn không biểu lộ ra.
Đế Tuấn là vua của tộc Kim Ô, cho dù Phượng Nữ thân là thống soái của Thần Sào vẫn phải tin tưởng vào sắp xếp của Đế Tuấn vô điều kiện.
Nhưng sau khi trải qua biến đổi lớn ở thế giới mẹ, không biết có bao nhiêu người có thể bình yên sống sót, mà sống ở một thế giới chưa tới mười nghìn sinh linh sẽ buồn chán đến cỡ nào…
Trong lòng Phượng Nữ thở dài, khẽ vẫy tay về phía trước, tất cả Thi Linh Kim Ô vỗ cánh bay lên, các nữ yêu Thần Sào cũng đứng sau lưng Thi Linh Kim Ô.
Vô số Kim Ô lại hóa thành nhiều đám mây đen, bao phủ những con Thi Linh Kim Ô này ở bên trong, nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy rõ tình trạng bên trong.
…
Bên trong cửa Liệt Chấn, sắc mặt Tô Khuê khó coi.
Từ khi hắn ta trấn thủ cửa Liệt Chấn, mặc dù phải hy sinh không ít người nhưng đều là một vài Bỉ Ngạn cảnh không quan trọng, ngay cả Thái Nhất Vệ cũng hiếm khi thiệt mạng.
Mà có thể nói mười hai Thần Tướng vẫn luôn ở trong mắt trận đối kháng với Kim Ô, gần như không bị tổn thương chút nào.
Lần này khó khăn lắm hắn ta mới xin được năm đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng đến chi viện, tương đương với bổ sung thêm năm Thần Tướng, nhưng nháy mắt đã mất hai vị đại tướng! Trác Khấu và Hàn Lực chính là cánh tay trái cánh tay phải của hắn ta!
“Tô Khuê Thần Tướng, cái chết của Trác Khấu và Hàn Lực đúng thật là rất đáng tiếc, nhưng cuối cùng cũng giữ được cửa Liệt Chấn, nếu không nhờ La Chinh Thần Tướng, cửa Liệt Chấn đã sớm bị phá” Chu Tuyền ở bên cạnh khuyên bảo.
Sau khi khó chịu một lúc, Tô Khuê nghe vậy thì bình tĩnh gật đầu: “Đúng là nguy hiểm thật, ta tới kiểm tra chủ trận, thần tinh của tất cả bọn họ đều không còn dư lại bao nhiêu, pháp trận cửa Liệt Chấn chịu đựng lượt công kích này đã tiêu hao hết một trăm triệu viện thần tinh…”
Nếu không phải La Chinh đánh chết một số lượng lớn Tốt Bộc Kim Ô, cửa Liệt Chấn đã bị phá rồi.
“Thần tinh không còn lại bao nhiêu, vậy chẳng phải pháp trận cửa Liệt Chấn không thể hoạt động hay sao?” Cố Hải hỏi.
“Bên núi Thái Hạo đã đưa tới hai trăm triệu thần tinh, chắc là không có vấn đề gì” Tô Khuê trả lời.
Cuộc chiến ở cấp độ như thế này tiêu hao rất nhiều thần tinh, số lượng thần tinh tiêu hao trong một cuộc chiến tranh cỡ này sợ rằng phải đến chục tỷ, thậm chí trăm tỷ, một vài thế lực tương đối nhỏ yếu thường đã tiêu hao gần hết thần tinh lúc cuộc chiến còn chưa kết thúc…
“Thế nhưng nữ yêu Thần Sào còn muốn tiếp tục dẫn quân đánh tới, e rằng vẫn không dễ ứng phó” La Chinh cau mày nói.
Lần này là vì La Chinh may mắn tra ra vị trí của nữ yêu Thần Sào kia, nhưng lần này ả ta đã bị hắn đâm mấy kiếm, nếu lần sau ả ta tiếp tục dẫn Kim Ô đến đánh, La Chinh còn muốn dựa vào may mắn tìm ra ả ta chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
“Chỉ cần tiến độ của Kim Ô chậm một chút là được, đừng cứ dăm ba bữa lại tới đánh một lần” Chu Tuyền thở dài nói.
Từ khi trú đóng ở cửa Liệt Chấn đến nay, những Thần Tướng, Thái Nhất Vệ và cả những Bỉ Ngạn cảnh tầng dưới đều chưa từng được ngủ yên một giấc.
“Xem ra cách dăm ba bữa thì không đâu” La Chinh khẽ mỉm cười nói.
“Có ý gì?” Chu Tuyền hỏi.
La Chinh hất cằm ra hiệu, những người khác đều ngẩng đầu nhìn về phía xa, Chu Tuyền cũng nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Nếu nói lúc trước Kim Ô tấn công chỉ như những đốm mây đen, vậy thì cảnh tượng bây giờ là che ngợp một nửa bầu trời!
Toàn bộ bầu trời được chia làm hai nửa trắng đen rõ ràng, màu trắng là khu vực đám Kim Ô chưa bay đến, màu đen là vô số Kim Ô vô cùng vô tận, đường phân cách màu đen trên bầu trời từ từ tiến về phía Thiên Võng, dần dần xâm chiếm từng chút một, chiều dài của đường phân cách ấy gần như không thể đo được!
“Là tổng tiến công!” Con ngươi của Tô Khuê trợn to.
“Mau truyền lệnh về núi Thái Hạo!” Có Thần Tướng hét lên.
…
“Truyền lệnh cho Thái Thanh trận! Tộc Kim Ô tổng tiến công!”
Trên tầng cao nhất của cửa Thiên Tốn, một Thần Tướng mặc giáp bạc la lên.
Dựa theo mệnh lệnh trước đây của Thái Nhất Thiên Cung, bảy trận mười hai cửa ở phía trước thành Bắc Huyền chính là phòng tuyến cuối cùng, một khi phòng tuyến này bị phá, toàn bộ Trung Thần Châu đều sẽ thất thủ, Thái Nhất Thiên Cung chỉ có thể co đầu rút cổ ở bên trong bảy ngọn núi!
Đối mặt với cuộc tổng tiến công của Kim Ô, bọn họ không thể lùi về phía sau, chỉ có thể tử thủ!
Tà Thần mặt không cảm xúc ngồi trên một nóc nhà ở cửa Thiên Tốn, nhìn Kim Ô đông nghịt, trên mặt không hiện lên chút dao động nào.
Đạo Luyện Phân Thể và vùng đất ký linh hơi khác nhau, vùng đất ký linh chỉ có thể giúp La Chinh nhận ra vị trí của hắn ta, nhưng Tà Thần đang làm gì, nghĩ gì thì không biết được, thậm chí nếu cách quá xa ngay cả vị trí cũng không phát hiện được.
Mà mối liên hệ của Đạo Luyện Thân Thể chặt chẽ hơn nhiều, cho dù cách nhau hơn một trăm dặm, suy nghĩ trong đầu hắn ta vẫn có thể bị La Chinh phát hiện.
Hắn ta có một loại bản năng, cảm thấy hình như mình đã đánh lừa La Chinh, đã bày mưu trốn đi, nhưng ký ức trong đầu lại cứ thấy sai sai ở đâu, loại cảm giác này khiến cả người Tà Thần đều thấy không ổn.
Còn về đám Kim Ô đen nghịt kia, đến được bao nhiêu thì tới bấy nhiêu đi, trong lòng hắn ta chỉ mong thế giới này càng thêm hỗn loạn…
…
Từng lá bùa nối liền với nhau, hội tụ ở trung tâm Thái Thanh trận.
Ở trung tâm pháp trận Thái Thanh, vô số lá bùa tầng tầng lớp lớp bao quanh một thứ, nhìn bên ngoài có vẻ là một thanh kiếm, nhưng vì đám bùa quấn quanh quá dày, khó mà phán đoán.
Một người trung niên tóc dài đứng chắp tay giữa pháp trận, một tay khẽ đặt lên thứ đồ bị bọc trong lá bùa.
“Vù…”
Giờ phút này tất cả lá bùa mất đi trọng lượng, tung bay lên trên không, giống như mười triệu con chim nhỏ màu vàng giương cánh bay cao, mà thứ vừa được đám bùa bao quanh giờ lại trống không!
“Rào rào…”
Những lá bùa kia tụ lại với nhau, lại hình thành một thanh kiếm thật to, thanh kiếm hình thành từ những lá bùa lại tích chứa khí tức quỷ dị mà cường đại.
“Kiếm Thiên Phù Đạo, lâu lắm rồi chưa từng động tới, tiếc là Hoàng Hi không có ở đây, thật là đáng tiếc…”
Người đàn ông trung niên tóc dài chính là sơn chủ Tô Tù Long của núi Thái Thanh.
Mười hai cửa được các Thần Tướng trấn thủ, còn “bảy trận” thì do sơn chủ của bảy ngọn núi trấn thủ, nhưng sơn chủ của bảy ngọn núi vẫn chưa tới đủ.
Trong Thái Ất trận…
Vô số ánh kiếm như sóng nước biến ảo khó lường, không ngừng vặn vẹo, chuyển động, dâng trào bên trong trận.
Lâm Chiến Đình và các cường giả núi Thái Ất đứng sừng sững bên cạnh Thái Ất trận, vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu quyết một trận sống mái, chưa chắc Thái Nhất Thiên Cung đã phải sợ tộc Kim Ô.
Nhưng không có Đông Hoàng Thái Nhất và lão Anh trấn giữ trận pháp của bảy ngọn núi, đây mới là nguy cơ lớn nhất.
Thiếu mất hai người đó, thực lực của Thái Nhất Thiên Cung giảm mất hơn năm phần!
Hơn nữa tin tức này chưa có người ngoài biết, nếu để tướng sĩ toàn quân biết, sợ rằng sẽ không chiến đã hàng…
Nhìn vẻ mặt đám người Lâm Chiến Đình đầy vẻ nặng nề, người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở giữa Thái Ất trận bỗng nhiên nói: “Mọi người đừng lo lắng, Lạc Thần Kiếm Hồn mà lão Anh nuôi dưỡng đã có hơn sáu triệu số, mặc dù tu vi của ta không bằng lão Anh, nhưng chỉ thi triển một chiêu Thái Ất Lạc Thần thì cũng không chênh lệch gì nhiều”
Người phụ nữ xinh đẹp kia tên là Tịnh Bình, chính là dì Bình của Lăng Sương, cũng là chị vợ của Lâm Chiến Đình.
Tuy lão Anh vẫn luôn coi Lăng Sương là người nối nghiệp của mình, nhưng hôm nay đại chiến sắp xảy ra, dù Lăng Sương đã nắm giữ Thái Ất kiếm quyết nhưng tu vi còn thấp, chỉ có thể để Tịnh Bình miễn cưỡng ra trận.