Sau ngày Lăng, bầu không khí trên đảo nổi trở nên gay gắt lạ thườngCó rất ít vị thần tận mắt thấy Đông Phương Thuần Quân nổi giận lôi đình, nhưng chuyện đã xảy ra trong sự kiện ngày Lăng đã được lan truyền nhanh chóng giữa các đảo nổi lớn, trở thành những lời đồn được loan đi rộng rãi.
“Hóa ra thân phận của người giấu tên đã được vạch trần. Không ngờ đó lại là con trai La Tiêu!”
“Đúng là kẻ tài cao gan lớn, không chỉ nhập cư trái phép, thoát khỏi sự giám sát của Khương gia mà còn đi thẳng đến Thần Vực!”
“Hơn nữa, hắn còn lấy được một cái ấn ngọc từ trong tay một đám đại viên mãn. Nghe nói ấn ngọc tỷ kia là chí bảo tín ngưỡng cấp bốn!”
“Hắn có quan hệ gì với Thi Tiểu Xảo vậy? Vì hắn mà Thi Tiểu Xảo lại khiến Thần Vực im lặng…”
“Đừng quên, tên nhóc kia còn đang nắm giữ mạng sống của tất cả các đại viên mãn trong tay. Hắn chỉ là một vị thần cấp thấp thôi đấy. Chiêu này quả là nghịch thiên!”
Phần lớn thời gian, quan hệ giữa các nhà quyền thế với nhau đều khá ổn định.
Lượng lớn các vị thần đều giống như những chú kiến vất vả cần cù, đi tới đi lui giữa cấm địa và đảo nổi.
Lúc này đây, chuyện đã xảy ra nhanh chóng được loan đi khắp các đảo nổi trên biển.
Do không chỉ dính líu đến La Chinh mà còn liên quan đến á thánh Hàm gia.
Vốn chỉ cần ho một tiếng đã có thể chấn động cả thế giới, nên tất cả mọi người đều muốn xem rốt cuộc Đông Phương Thuần Quân có phản ứng như thế nào, Hàm Gia xử lý chuyện này ra sao và các đại viên mãn bị La Chinh đưa đi kia có thể bình an trở về hay không.
Nếu đám đại viên mãn kia thật sự bị La Chinh giết chết, chỉ sợ đây sẽ là chuyện long trời lở đất.
Chẳng bao lâu sau, đám đại viên mãn Mục Huyết Dung, Đông Phương Thái Thanh, Hàm Thiên Tiếu cuối cùng cũng trở về.
Hàm Thiên Tiếu vừa bước vào đảo nổi Hàm gia đã bị thánh hoàng Hàm gia gọi đi.
***
Ngày hôm sau…
Ba chị em Hàm gia tiến vào điện chính của điện Tử Hồn.
Các nữ đệ tử của điện Tử Hồn cũng lục tục tiến vào bên trong cung điện rộng lớn.
Mấy ngày nay, các đệ tử điện Tử Hồn cũng nghe được đủ loại tin đồn.
Ban đầu các nàng không tin, nhưng sau khi nghe được một số thông tin chính xác, lại thêm không thấy bóng dáng Hàm Cửu Di đâu thì các nàng mới dần hiểu. Đúng là Hàm Cửu Di đã dẫn theo La Thiên Hành chạy trốn…
Điện Tử Hồn tồn tại là vì có Hàm Cửu Di, cũng bởi vì á thánh mạnh mà điện Tử Hồn cũng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ Hàm Cửu Di đắc tội với Đông Phương Thuần Quân, e rằng sẽ không thể quay trở về đảo nổi nữa. Suốt quãng thời gian này, các nàng đều sống trong lo âu thấp thỏm.
Hàm Lưu Tô khoác một cái áo choàng lông dài, vẻ mặt bình tĩnh ngắm nhìn cửa lớn của điện Tử Hồn.
Trên mặt Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt cũng không có chút vui vẻ nào, một trái một phải nắm chặt lấy tay Hàm Lưu Tô.
Không lâu sau, các đệ tử của điện Tử Hồn cũng tập hợp đông đủ.
Sau đó, bóng dáng Hàm Thiên Tiếu xuất hiện ở chỗ ngồi cao nhất trong điện Tử Hồn, bình tĩnh tuyên bố: “Bởi vì á thánh Hàm gia phản bội Hàm gia, ba mươi nghìn đệ tử của điện Tử Hồn cũng trở thành kẻ phản bội! Hàm gia niệm tình cũ, không truy cứu tội phản bội. Nhưng từ hôm nay, điện Tử Hồn sẽ giải tán, sát nhập vào thành Thánh Hoàng, tất cả các nữ đệ tử của Điện Tử Hồn đều phải ra khỏi đảo nổi, hạn trong hôm nay phải rời đi!”
Các nữ đệ tử trong điện Tử Hồn nghe thấy lời của Hàm Thiên Tiếu thì tất cả đều im lặng.
Hàm Thiên Tiếu lạnh lùng liếc nhìn các nàng, cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức biến mất trước mắt mọi người.
Sau khi Hàm Thiên Tiếu rời đi, trong điện Tử Hồn vang lên một tiếng nức nở, tiếp đó các nữ đệ tử khác cũng bắt đầu khóc. Chỉ thoáng chốc, mấy chục nghìn nữ đệ tử đều đã khóc thành tiếng…
Hàm Mộng đứng trước đám người này, vẻ mặt đau đớn, nàng cũng tự trách trong lòng.
Lúc trước, nếu nàng không dẫn La Thiên Hành vào đảo nổi thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này, cũng sẽ không liên lụy đến Hàm Cửu Di.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì nếu không có La Thiên Hành, e rằng điện Tử Hồn cũng không tránh khỏi số phận bị giải tán…
Nàng siết chặt tay, một nỗi tức giận xông thẳng lên đầu.
“Sư phụ không phản bội Hàm gia!”
Nguyệt Anh bà bà đứng trong góc hét lên một câu.
“Đúng vậy, sư phụ không phản bội Hàm gia!”
“Sao sư phụ có thể phản bội Hàm gia được. Người là á thánh Hàm gia mà!”
“Cho dù ép chúng ta rời đi thì cũng không thể nói xấu sư phụ như vậy!”
Một số nữ đệ tử tức giận, nhưng không tìm thấy mục tiêu, cuối cùng tập trung ánh mắt vào Hàm Lưu Tô.
Ba chị em nàng được coi là con cháu dòng chính Hàm gia, lúc này đương nhiên trở thành mục tiêu của các nữ đệ tử ở đây.
Thấy các nữ đệ tử tức giận như vậy, Hàm Lưu Tô nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng. Nhưng sao các nàng lại nghe theo lời Hàm Lưu Tô được? Một số nữ đệ tử bị kích động, thậm chí còn mở miệng chửi Hàm Lưu Tô, chửi người Hàm gia…
Mắt thấy tình hình sắp không khống chế được, Nguyệt Anh bà bà mới lớn tiếng: “Mọi người yên lặng một chút, để xem rốt cuộc Trưởng công chúa muốn nói gì!”
Tuy mọi người trong điện Tử Hồn đều sợ Nguyệt Anh bà bà, nhưng họ đều biết bà ta rất trung thành với điện Tử Hồn và Hàm Cửu Di, nên các nàng vẫn sẽ nghe lời bà.
Đợi đến khi điện Tử Hồn yên lặng trở lại, Hàm Lưu Tô mới nhẹ giọng nói: “Các ngươi nói rất đúng, Cửu Di không phản bội Hàm gia chúng ta!”
Nghe thấy lời ấy của Hàm Lưu Tô, sắc mặt mọi người đều hơi kinh ngạc.
“Là Hàm gia phản bội Cửu Di” Hàm Lưu Tô khẽ nói.
Nếu Hàm gia thật sự có chút khí phách, đương nhiên sẽ phải cố gắng cật lực mà đấu tranh với Đông Phương Thuần Quân.
Nhưng phản ứng khúm núm, vâng vâng dạ dạ của phụ hoàng trước Đông Phương gia đã làm Hàm Lưu Tô hoàn toàn thất vọng…
“Gia tộc như thế, không ở lại cũng được. Hôm nay nếu mọi người đã bị đuổi ra khỏi Hàm gia, ta cũng đi cùng mọi người!” Hàm Lưu Tô tiếp tục nói.
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La nghe thấy vậy thì nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Các nàng đều là con gái dòng chính Hàm gia, sao có thể nói đi là đi?
Các nữ đệ tử trong điện Tử Hồn lập tức chấn động.
Dù thế nào đi nữa, Hàm Lưu Tô cũng là Trưởng công chúa Hàm gia, là một trong những thiên tài nổi bật của Hàm gia, vậy mà nàng cũng muốn rời khỏi Hàm gia ư?
Thực ra, khi Hàm Cửu Di dẫn La Chinh bỏ chạy, trong lòng nàng đã có suy nghĩ này.
Chẳng qua nàng kìm nén đến hôm nay mới nói ra…
“Tỷ…”
“Lưu Tô tỷ tỷ…”
Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt đều kinh ngạc nhìn nàng.
***
Sau khi điện Tử Hồn bị giải tán, các nữ đệ tử đều tự thu dọn, rời đi.
Đúng là Hàm Lưu Tô đã làm theo lời mình nói.
Thậm chí ngay cả Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng vùng dậy, cùng Hàm Lưu Tô cải trang, định trà trộn vào đám đệ tử kia, lặng lẽ rời khỏi đảo nổi.
Đáng tiếc, các nàng còn chưa ra khỏi đảo nổi thì đã bị Hàm gia chặn lại.
Đồng thời còn bị trông coi chặt chẽ. Trong thời gian ngắn này, các nàng không thể ra khỏi đảo nổi, đồng nghĩa với việc bị cấm túc.
***
*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Trong sảnh bên của Tiên Phủ…
Không có gió mà làn váy màu tím nhạt của Hàm Cửu Di cũng bay phấp phới.
Trong miệng nàng lại lẩm bẩm đọc những con chữ kia…
Hơn mười nghìn chữ, với á thánh thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhớ kỹ trong đầu. Nhưng vừa mới nghĩ trong đầu thì những con chữ thuộc tâm pháp Chân Ý vốn đã khắc sâu trong lòng lập tức biến mất sạch sành sanh, không thể nhớ được.
Thật sự muốn nhớ kỹ tâm pháp Chân Ý này thì chỉ có thể đọc từng chữ một, kiên trì được bao nhiêu chữ thì có thể nhớ kỹ bấy nhiêu!
Cho dù với tư chất của á thánh, muốn nhớ kỹ hết trang đạo Chân Ý này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngày đầu tiên, nàng chỉ đọc được một nghìn bảy trăm chữ mà thôi.
Ngày hôm sau, nàng đọc được ba nghìn hai trăm chữ…
Ngày thứ ba…
Số lượng từ càng nhiều thì càng khó khăn.
Không phải khó đọc, mà là khó hiểu được chút Chân Ý trong tâm pháp ấy.
Trong vùng biển hư vô phía sau thần đạo kia, đạo Chân Ý chính là một con thuyền nhỏ vượt biển, có thể dẫn nàng đến nơi xa hơn. Hiểu được đạo Chân Ý chính là quá trình đi lên con thuyền nhỏ kia.
Đến ngày thứ mười lăm, nàng đã có thể đọc một lèo bốn nghìn bảy trăm chữ, xấp xỉ nửa trang tâm pháp Chân Ý…
Mà khi nàng đọc đến đó, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng nóng bỏng, trên mặt là vẻ mừng rỡ.
Nàng cảm thấy bản thân đã bắt được một tia cơ hội, dường như có vẻ đã nắm trúng được điểm mấu chốt trong đó, bắt được mép của con thuyền nhỏ kia.