Mặc dù sau khi tiến vào Tam Điệp Quan, La Chinh đã từng nghe tới Thử Minh và Đại Thực Yêu Hoa, nhưng quan niệm loài người làm chủ vạn vật đã ăn sâu bén rễ trong ý thức của hắn, trong lúc nhất thời vẫn rất khó để thích ứngTuy Đạo Kiếm Cung không có hứng thú chiếm cứ Thiên Đô Châu, nhưng trong lịch sử cũng từng phái người tới tiêu diệt Đại Thực Yêu Hoa trong Thiên Đô Châu rồi.
Mặc dù Đại Thực Yêu Hoa này không thể di chuyển, nhưng năng lực sinh sôi nảy nở lại rất mạnh mẽ. Mỗi một bụi Đại Thực Yêu Hoa đều có thể rụng xuống vô số hạt giống, có thể nhanh chóng sinh trưởng ngay trong hoàn cảnh khắc nghiệt của sa mạc.
Mỗi một lần Đạo Kiếm Cung tiêu diệt Đại Thực Yêu Hoa, qua vài năm sau chúng lại tươi xanh mơn mởn.
Cho đến ba mươi nghìn năm trước, bản thân Đạo Kiếm Cung gặp phải vấn đề, không còn thời gian quan tâm đến Thiên Đô Châu nữa. Vả lại khi ấy Thiên Đô Châu bỗng có một cây Đại Thực Yêu Hoa im hơi lặng tiếng bước vào Bỉ Ngạn cảnh, không ngừng lớn mạnh trong Bỉ Ngạn, cuối cùng dung hợp một món tín vật Bỉ Ngạn Thập Ngũ Trọng Thiên, trở thành chúa tể Đại Thực Yêu Hoa. Bởi vậy, bây giờ muốn tiêu diệt chúng lại càng khó khăn.
Hơn nữa linh trí của Đại Thực Yêu Hoa rất cao, chúng dùng một chế độ đặc biệt để chăn nuôi Sa dân.
Những Sa dân ở đây cúng bái Đại Thực Yêu hoa như thần linh, một bộ phận Sa dân có thể nhận được lợi ích từ Đại Thực Yêu Hoa, nhưng càng nhiều Sa dân mê muội mù quáng hiến tế chính mình cho Đại Thực Yêu Hoa.
Đối với một bộ phận Sa dân, hiến tế bản thân cho Đại Thực Yêu Hoa là điều vinh quang không gì sánh bằng.
Lúc Đạo Kiếm Cung ra tay ngăn cản thậm chí còn rước lấy thù hận và tấn công từ những Sa dân này, cuối cùng Đạo Kiếm Cung chỉ có thể mặc kệ những Đại Thực Yêu Hoa này trưởng thành trong sa mạc.
“Đại khái là… Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú…” Nàng khẽ nói một câu, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một chút màu máu. Chút màu máu này đã xua tan khí tức trầm lặng trên người nàng, khiến gương mặt nàng tô điểm thêm vẻ rạng rỡ.
Cô gái này cũng không ép La Chinh nói ra lai lịch của mình, ngược lại còn giải thích về cơ cấu trong Thiên Đô Châu cho hắn.
Sau khi nghe nàng đứt quãng nói xong, La Chinh cũng tỏ vẻ cảm thán. Xem ra thế giới mẹ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Nhưng Chúa tể Đại Thực Yêu Hoa sẽ không tấn công chúng ta sao?” La Chinh nhìn phía trước, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lo âu.
Rễ lớn của cây Đại Thực Yêu Hoa này kéo dài trăm nghìn dặm, nếu giơ lên cao thì hoàn toàn có thể quất chiếc phi thuyền này thành mảnh nhỏ.
“Nó có thể xưng vương xưng bá ở đây, nhưng không dám trêu chọc phi thuyền bay qua… Nếu nó thực sự trêu chọc Đạo Kiếm Cung chúng ta và những đội buôn có bối cảnh thâm sâu này thì sẽ chỉ chuốc lấy tai ương về mình mà thôi… Ngươi tưởng nó rất ngu ngốc sao?” Nàng mỉm cười, nói.
Có lẽ là nói nhiều khiến nàng cao hứng, giọng điệu vốn đứt quãng của nàng cũng trở nên lưu loát hơn rất nhiều.
Ba người đàn ông áo xanh đứng đầu phi thuyền lén lút nhìn sang bên này, trong lòng khẽ nghi hoặc.
Trong mắt bọn họ, La Chinh không có gì quá đặc biệt xuất sắc cả, chẳng qua chỉ là tu luyện khá nhiều thần đạo mà thôi, nhưng vậy thì có thể chứng tỏ được gì? Trên thế giới này chỉ có vượt qua Bỉ Ngạn cảnh mới thực sự là khởi điểm.
Cũng không biết làm sao Thu học cung ngày thường kiệm lời lại nói chuyện thao thao bất tuyệt với tên nhóc này như vậy…
Không lâu sau, rốt cuộc phi thuyền đã vượt qua Chúa tể Đại Thực Yêu Hoa khổng lồ kia. Từng làn sóng dao động không gian từ phi thuyền khuếch tán ra, bao phủ quanh phi thuyền, cuối cùng phi thuyền ẩn vào hư không.
Dù Thiên Đô Châu chỉ là một châu nhỏ nhưng không gian cũng lớn kinh người. Muốn tiết kiệm thời gian thì cần phải tiến hành dịch chuyển không gian.
***
Dòng sông phía trước Thiên Dung thành có tên là Thanh Hà. Nước Thanh Hà mát lạnh thanh ngọt, nuôi sống rất nhiều thần dân sống quanh Thiên Dung thành.
Đi tới tận cùng Thanh Hà chính là sa mạc Hạn Hòa.
Tà Thần nhẹ nhàng đi vòng dọc theo mép cồn cát, ánh mắt hơi nheo lại, tùy ý để hạt cát nóng bỏng phả vào mặt.
“Bằng hữu… Bằng hữu… Ngươi có thể đưa ta đi tới Thiên Dung thành không?” Giọng nói của một người đàn ông truyền vào tai Tà Thần.
Người này trông có vẻ hết sức yếu ớt, mới nói mấy câu đã thở hổn hển, môi khô nứt nẻ, rõ ràng đã hoàn toàn kiệt sức.
Tà Thần đứng trên cồn cát đánh giá người đàn ông này, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ.
“Anh bạn…” Người đàn ông kia chật vật bò trên cồn cát, cuối cùng bó tới dưới chân Tà Thần: “Cứu ta… Ta đã không còn hơi sức nữa…”
Tà Thần đánh giá người đàn ông dưới chân mình, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười thô bạo: “Thú vị đấy, thì ra con người ở thế giới bên ngoài cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn chỉ biết lừa người”
“Có, có ý gì…” Người đàn ông yếu ớt hỏi.
“Thủ đoạn quá vụng về!”
Tà Thần lười giải thích làm sao mà mình lại nhìn ra được sơ hở. Khóe miệng hắn ta khẽ mở, một luồng khí tức thô bạo từ trên người phát ra.
Chỉ thấy hắn ta từ từ ngồi xuống, bắt lấy cổ người đàn ông kia và tóm lấy gã.
Người đàn ông này thấy gương mặt đầy tàn nhẫn của Tà Thần, cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng hốt. Vừa nãy gã còn vô cùng suy yếu, vậy mà bây giờ lại liều mạng kêu lên: “Cứu ta, người này muốn giết ta…”
Nhưng gã vừa kêu được phân nửa thì chợt cảm nhận được một luồng khí tức nóng bỏng từ tay Tà Thần trào ra, nháy mắt đã mất đi ý thức.
Đó là thần thông ngoại đạo do Tà Thần tự nghiên cứu ra – Bất Minh Chi Hỏa. Ngọn lửa này chỉ có nhiệt độ, không có hình thái, cho dù thiêu đốt trong đêm đen cũng không phát ra ánh sáng, uy lực có thể rất bình thường nhưng khó lòng phòng bị!
“Vù vù vù…”
Sau khi gã đàn ông kia phát ra tiếng kêu cứu, phía dưới xung quanh cồn cát hiện lên hàng chục vết lồi lõm như có vật gì đang bò dưới mặt đất.
Tà Thần nhìn thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười giống như ác ma. Sau đó hắn ta nâng tay lên, dùng lực nện gã đàn ông xuống mặt đất thật mạnh.
“Bịch!”
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, gã đàn ông trong tay hắn ta nhanh chóng khô quắt lại!
Vừa nãy Tà Thần phóng ra Bất Minh Chi Hỏa đã đốt sạch máu, thịt, xương, não của gã. Trong túi da căng phồng của gã đều là Bất Minh Chi Hỏa.
Lúc hắn ta nện gã xuống mặt đất, Bất Minh Chi Hỏa trong cơ thể gã cũng chạy xuống dưới lòng đất và dâng trào dưới đáy sa mạc.
“A!”
“Đây là lửa gì…”
“Đốt cháy rồi!”
Thứ bò bên dưới đúng là đám Sa dân!
Đám Sa dân này tu vi không thấp, phần lớn đều là chân thần cấp cao, bởi vì chiếm ưu thế về nhân số nên bọn họ không chỉ lừa gạt mà còn trực tiếp ra tay.
Chỉ là lúc này bọn họ đụng phải Tà Thần, xem như không may.
Đám Sa dân này chui ra khỏi lòng đất, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, thân thể bị Bất Minh Chi Hỏa thiêu tróc da, khét lẹt một mảnh, nhưng mắt thường không thể nhìn thấy một ngọn lửa nào.
Trong nháy mắt, tính mạng của đám Sa dân này đã bị Bất Minh Chi Hỏa cướp đi.
Trong đám thi thể khét lẹt còn có một kẻ còn giữ được mạng, Tà Thần liền thong thả đi tới chỗ người này.
Muốn nhanh chóng hiểu rõ thế giới này thì trực tiếp lục soát linh hồn là phương pháp nhanh nhất.
Trên thực tế, ở bên bờ sông Thanh Hà, Tà Thần từng vì một mâu thuẫn nhỏ mà trở mặt với một tên thần dân. Hắn ta bèn trực tiếp tàn sát thôn xóm của đám thần dân kia, thu được rất nhiều ký ức về thế giới này.
Nhưng địa vị của các thần dân quá thấp, kiến thức quá ít ỏi, hắn ta bèn dời mục tiêu sang đám chân thần này.