Thất Tinh Châu diện tích rộng lớn, ngoại trừ mấy chục tòa thành lớn do Đạo Kiếm Cung cai quản thì những nơi khác đều là rừng rậm mênh mông“Rầm!”
La Chinh rơi nhanh xuống dưới, đụng gãy một đại thụ nghìn năm.
Sau khi loại bỏ gần hết lực rơi, La Chinh đã đứng vững vàng trên tán cây dày rậm.
Lá rụng chồng chất trên mặt đất, tỏa ra mùi hôi thối, trong rừng rậm mơ hồ truyền đến tiếng bước chân chạy trốn của đám động vật.
“Bốp!”
“Soạt!”
Cùng lúc đó, một vài đệ tử học cung khác cũng rơi vào khu vực này.
Bọn họ có chung suy nghĩ với La Chinh, muốn nhanh chóng ẩn mình hòng thoát khỏi kiếp nạn.
Thế nhưng, các đệ tử học cung vừa đứng vững thì cách đó không xa chợt vang lên một tiếng “đùng” thật lớn!
Một làn sóng xung kích lan ra bốn phương tám hướng, cho dù là đại thụ che trời hay những bụi cây thấp bé đều bị làn sóng xung kích này phá hủy, phạm vi mười dặm quanh đây đã trở nên trọc trụi.
Cách La Chinh mấy nghìn mét có một người tộc Hắc Nhung đen thùi lùi đang đứng.
Đây chính là kẻ bị La Chinh chặt đứt một cánh tay, hiện đang chìm trong trạng thái nổi giận. Cánh tay còn lại của gã buông thõng trên mặt đất, bước đi như một con tinh tinh, chậm rãi bò về phía La Chinh. Đồng thời, gã dùng chất giọng bập bẹ của mình lên tiếng: “Không hổ là Đạo Kiếm Cung, chưa vào Bỉ Ngạn mà đã có thể làm ta bị thương, thật đáng kinh ngạc!”
Đám người Lại Hoa Bắc, Nguyệt Bạch Thành đứng cách đó không xa gần như đồng thời truyền âm cho La Chinh.
“La Chinh! Chạy mau!”
“Gã muốn giết huynh!”
Nghe bọn họ nhắc nhở, La Chinh cười khổ.
Sao hắn lại không biết dự định của kẻ thuộc tộc Hắc Nhung này chứ?
Đây không phải lần đầu hắn bị cường giả Bỉ Ngạn cảnh truy sát, nhưng có lẽ đây là lần áp lực nhất.
Gã tộc Hắc Nhung đến gần, cùng lúc đó, một luồng chân ý của đạo chậm rãi lan tràn, quanh thân gã từ từ xuất hiện một lá chắn ảo ảnh.
“Tín vật Bỉ Ngạn của gã tộc Hắc Nhung này là một tấm lá chắn…” Thấy lá chắn ảo này, mắt La Chinh khẽ híp lại.
Lúc gã còn cách La Chinh chừng hai nghìn mét, La Chinh bỗng thi triển dịch chuyển không gian!
Thấy làn sóng dao động không gian sắp ngưng tụ thành hình, tốc độ của kẻ tộc Hắc Nhung chợt tăng vọt. Với năng lực của gã hoàn toàn có thể đánh chết La Chinh trước lúc hắn hoàn thành thi triển dịch chuyển không gian!
Nhưng hành động của La Chinh đã vượt qua dự liệu của gã tộc Hắc Nhung, hắn căn bản không có ý định dùng dịch chuyển không gian để chạy thoát.
Ngay khoảnh khắc làn sóng không gian ngưng tụ, La Chinh lại lui về phía sau giống như ma quỷ!
Kẻ tộc Hắc Nhung này đánh tới, tạo thành một cái hố to dưới mặt đất, cuối cùng chẳng trúng được ai…
“Thằng nhóc xảo quyệt…”
Gã tộc Hắc Nhung đánh trật, liền đuổi theo sát La Chinh.
“Vù!”
Đám người Nguyệt Bạch Thành và Lại Hoa Bắc ở cách đó không xa thấy cảnh tượng này đều vô cùng lo lắng.
“Tốc độ của quái vật này quá nhanh!”
“Dù sao cũng là cường giả Bỉ Ngạn cảnh… Sợ rằng La Chinh trốn không thoát!”
Một trước một sau đuổi theo sát nút, khoảng cách giữa La Chinh và gã tộc Hắc Nhung càng lúc càng gần.
Chỉ trong ba hơi thở, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn có ba trăm mét…
“Nhanh quá!”
Trong lòng La Chinh thoáng kinh hãi.
Dù sao Bỉ Ngạn cũng là một nơi khiến người ta thay da đổi thịt, hiện tại bảo hắn đối đầu với một cường giả Bỉ Ngạn cảnh thì quá miễn cưỡng.
“Vù!”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng gió, La Chinh căn bản không kịp quay đầu lại nhưng thần thức của hắn luôn quan sát động tĩnh xung quanh từng thời từng khắc như mọc mắt sau gáy. Hắn nhẹ lắc vai một cái, nghiêng sang một bên.
Ngay khi La Chinh vừa tránh ra, cánh tay của gã tộc Hắc Nhung kia bỗng xoắn lại và lao về phía La Chinh, linh hoạt như rắn.
“Cái tay này…”
Giờ khắc này La Chinh phạm phải một sai lầm cơ bản.
Tuy gã tộc Hắc Nhung có tay có chân trông như loài người có thân thể khổng lồ, nhưng thực tế chúng là chủng tộc hoàn toàn khác loài người. Trong cánh tay kia không hề có các khớp xương, có thể vặn xoắn tùy ý, đương nhiên cũng có thể phát động tấn công từ phương hướng không tưởng tượng được.
Dưới tình thế cấp bách, La Chinh dốc hết sức thúc đẩy Đạo Pháp Tự Nhiên Chân Ý. Cả người hắn giống như một con chuột nhắt, định chui ra khỏi bàn tay của gã tộc Hắc Nhung.
“Vù!”
Kẻ tộc Hắc Nhung cũng không đoán được La Chinh sẽ dùng chiêu này, gã vốn cho rằng La Chinh là đệ tử Đạo Kiếm Cung, môn tu luyện chính chắc chắn là Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý. Dù sao tộc Hắc Nhung giao chiến với Đạo Kiếm Cung cũng không phải chỉ mới lần một lần hai.
La Chinh uốn éo thân thể vài lần, chui ra khỏi tay gã.
Hắn gần như không hề do dự, lập tức sử dụng năng lượng dung đạo…
“Ầm!”
Ở cự ly gần, Dung Đạo Kiếm của La Chinh đánh thẳng vào thân thể của kẻ thuộc tộc Hắc Nhung.
Nhưng khi hắn đánh ra một kiếm này, lá chắn bên ngoài cơ thể gã tộc Hắc Nhung chợt hiện lên!
Cho dù uy lực của Dung Đạo Kiếm rất mạnh mẽ, nhưng gã tộc Hắc Nhung có lá chắn ảo ảnh này nên vẫn đỡ được.
Trường kiếm trong tay La Chinh vỡ nát, có điều năng lượng dung đạo đã bùng nổ, sinh ra lực chấn động cực lớn, đẩy kẻ tộc Hắc Nhung kia ra xa mấy nghìn mét. Trong khi đó, La Chinh mượn lực chấn động này tiếp tục lao về phía trước, khoảng cách giữa hai người lại kéo dài ra.
Thấy La Chinh thoát khỏi nguy hiểm, trên mặt Lại Hoa Bắc hiện vẻ vui mừng: “Giỏi lắm, La Chinh!”
Nguyệt Bạch Thành vẫn lo lắng nói: “Chút khoảng cách này… Không thoát được…”
Quả nhiên đúng như lời y nói, gã tộc Hắc Nhung bị La Chinh đánh ra xa, càng thêm nổi giận. Gã rống lên một tiếng, lại đuổi theo La Chinh, tốc độ nhanh gấp đôi trước đây!
Lần này rõ ràng gã rất nghiêm túc.
Trong nháy mắt, hai người đã lao vào rừng…
La Chinh mượn chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, thân hình như én lượn, lẩn tới lẩn lui trong rừng cây rậm rạp.
Gã tộc Hắc Nhung này giống như một vị thần khổng lồ, đánh đấm lung tung. Từng gốc đại thụ che trời không ngừng đổ xuống, nơi gã đi qua đều trở thành một mớ hỗn độn.
Sau khi đi sâu vào hơn mười nghìn mét, La Chinh đột nhiên dừng lại.
Gã tộc Hắc Nhung cũng không biết hắn chơi trò gì nên cũng dừng ở một nơi cách đó không xa, cười gằn nói: “Định bỏ cuộc rồi à?”
La Chinh không nói một lời, ngón tay rung nhẹ, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay.
Ngay khi nhìn thấy trường kiếm trong tay La Chinh, đôi mắt đầy vết nứt của gã tộc Hắc Nhung chợt lóe lên.
Tuy dị tộc bọn chúng ít người dùng kiếm, nhưng Đằng Xà kiếm lại quá xuất sắc. Cho dù gã không hiểu gì về kiếm cũng biết lai lịch của thanh kiếm trong tay La Chinh chắc chắn không tầm thường, có lẽ là một thanh thần binh tuyệt thế.
“Bảo kiếm không tệ, ha ha ha… Mang chiến lợi phẩm này về trong tộc, ta sẽ thu được rất nhiều phần thưởng” Gã tộc Hắc Nhung nói với vẻ hưng phấn.
Mắt thấy gã sắp vọt lên tấn công, La Chinh thầm đọc pháp quyết ấn Ngự Kiếm, chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng trong cơ thể không ngừng hội tụ trong ấn Ngự Kiếm.
Trước ngực La Chinh truyền đến cảm giác nóng bỏng, một luồng ánh sáng màu vàng đậm đánh vào trong Đằng Xà kiếm.
“Ù…”
Vào giờ khắc này, La Chinh cảm thấy thanh kiếm trong tay như sống lại.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!