Mỗi khi cổng Hồn thành đóng lại, những linh hồn bị giam cầm trong vách tường, dưới mặt đất đều sẽ lao tớiNhững linh hồn này không có ý thức của bản thân, chúng sống trong thành, không ngừng cắn nuốt và bị cắn nuốt, trong quá trình này không có bên nào thắng, không có kẻ thắng.
Ngay cả linh hồn mạnh mẽ nhất, trong lúc không ngừng cắn nuốt cũng sẽ hao hết lực linh hồn rồi hóa thành một bộ phận của Hồn thành.
Trong tương lai không xa, chúng lại được sinh ra từ một góc Hồn thành, từ nhỏ yếu trở nên lớn mạnh, vòng đi vòng lại, không ngừng nghỉ.
Những dương hồn đến từ thế giới mẹ thường chờ đợi ngoài Hồn thành, qua cổng Hồn thành có thể nghe được những tiếng kêu gào, rên rỉ ở bên trong…
Hồn thành không phải Hồn thành của các dương hồn, cũng không phải Hồn thành của sinh linh Bỉ Ngạn, mà là Hồn thành của những oan hồn kia.
Hiện tại cổng lớn đã đóng, tất cả dương hồn đều bị nhốt lại bên trong, bọn họ sẽ gặp phải kết cục như thế nào, không cần nói cũng biết.
“Mọi người, dựa vào nhau!”
Lý Bôi Tuyết phản ứng nhanh nhất.
Trong cục diện hỗn loạn, nếu mạnh ai nấy lo thì tất cả mọi người đều sẽ chết tại đây.
Các dương hồn nghe vậy đều áp sát về phía Lý Bôi Tuyết, ngay cả Cơ Hoán Đao tộc Hữu Hùng ở phe đối địch cũng tới gần.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu Lý Bôi Tuyết bỗng hiện lên một vầng sáng vàng, một linh hồn hình rồng từ trên không trung lao thẳng xuống.
“Tâm Hồn Tán Kiếm!”
Thấy linh hồn hình rồng kia lao xuống, trong lòng Lý Bôi Tuyết biết độ lợi hại của nó, vừa ra tay đã sử dụng đòn công kích linh hồn cực mạnh.
Nàng nhấc tay một cái, từng thanh kiếm linh hồn lao lên không trung.
“Phập phập phập phập phập…”
Tâm Hồn Tán Kiếm này thực sự lợi hại, dương hồn nào hơi yếu một chút sợ là sẽ bị đâm thành cái sàng.
Nhưng bề mặt linh hồn hình rồng cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ kích hoạt một làn sóng màu nâu, làn sóng không ngừng khuếch tán, sau đó trở nên vô hình!
Thấy đòn tấn công của mình không có hiệu quả, sắc mặt Lý Bôi Tuyết tái nhợt, muốn nhảy ra.
Nhưng tốc độ của linh hồn hình rồng cực kỳ nhanh, hơn nữa đầu của nó vốn đã lớn, miệng há ra như chậu máu, muốn cắn xuống bên dưới.
Nàng trốn cũng không được, không trốn cũng không xong, trong lúc bối rối, có một ý thức nói cho nàng, có lẽ lần này nàng chết chắc rồi…
Trong lúc Lý Bôi Tuyết đang tuyệt vọng thì một bóng người chợt lao vút tới.
“Ầm!”
Dưới cú va chạm mãnh liệt, linh hồn hình rồng vỡ thành hai đoạn, một đầu bay thẳng ra ngoài, không ngừng ngọ nguậy, giãy giụa trên mặt đất.
Nhưng những linh hồn khác nhìn thấy linh hồn hình rồng bị đứt thành hai đoạn thì đều chen chúc lao tới, điên cuồng cắn xé nó, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng toàn bộ.
“Phượng Ca điện hạ…” Lý Bôi Tuyết nhìn Phượng Ca, vẻ mặt đầy cảm kích.
Trước kia, trong mắt Lý Bôi Tuyết, những hoàng tử hoàng nữ và con của các sơn chủ đều không đáng nhắc tới, cho dù những người này thiên phú xuất chúng nhưng bản tính ăn chơi, thường không đi được quá xa.
Nhưng nàng lại quên mất, hình như Phượng Ca điện hạ có thân thể!
“Đứng lên đi” Phượng Ca thản nhiên nói: “Đi theo sau ta”
Lý Bôi Tuyết khẽ gật đầu, nghe lời đứng sau lưng Phượng Ca, hiện tại cũng không phải là lúc để thể hiện.
Nhận ra thực lực của Phượng Ca, các đệ tử tầng ba như Lưu Hận, Tần Hoa cũng lao thẳng tới chỗ nàng. Trong thời khắc nguy cấp như thế này, Phượng Ca chính là cọng rơm cứu mạng của bọn họ.
“Vù…”
Linh hồn hình cá màu vàng nhạt di chuyển trên mặt đất, nhìn như một hình vẽ di động, không ngừng bơi qua bơi lại dưới chân mọi người.
Linh hồn hình cá này đã được nếm hương vị dương hồn, sao có thể dễ dàng rời đi?
“Vù!”
Sau khi xác định được mục tiêu, linh hồn hình cá đột nhiên vọt lên khỏi mặt đất như lao lên khỏi mặt nước, cái miệng rộng như chậu máu mở to, sau khi nuốt chửng ba dương hồn ở gần mình nhất lại lập tức chui xuống mặt đất.
Nó thuận theo mặt đất, bơi lang thang trên vách tường của một tòa nhà cách đó không xa, tiêu hóa con mồi trong bụng, đồng thời đánh giá những dương hồn bên cạnh hồn trụ.
Cũng không chỉ có mỗi con cá này đi săn người mà những linh hồn màu vàng nhạt từ trong đám mây linh hồn lao tới đều là tồn tại trên đỉnh Kim Tự Tháp, mỗi một kẻ săn mồi đều có thể tồn tại rất lâu, thực lực của chúng không thể nào xem nhẹ.
Các dương hồn cũng đồng loạt ra tay đánh trả, ngoại trừ Cơ Hoán Đao đã thành Thánh Hồn cảnh thì những người khác, kể cả A Khổ của tộc Ly Uyên, đều không có năng lực đối đầu chính diện. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi!
“Mau, lui tới sau lưng Cơ Hoán Đao!”
“Phượng Ca điện hạ của Thiên Cung cũng có thân thể, tìm nàng che chở!”
Dần dần, những dương hồn ở đây đều trốn sau lưng hai người.
Nhưng những linh hồn màu vàng nhạt này cũng không từ bỏ ý đồ. Chúng không ngừng di chuyển trên mặt đất, quan sát tỉ mỉ, chỉ cần có cơ hội là chúng nó sẽ vọt lên, xé nát một dương hồn, nuốt chửng rồi chui xuống mặt đất…
Trong căn phòng nhỏ hình chóp, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ kia, La Chinh cũng thấy được rung chuyển to lớn bên ngoài, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tất cả mọi cảnh tượng khác thường này đều xảy ra sau khi hũ vàng đổ xuống mặt đất, khiến ngọn lửa vụt tắt.
Không cần phân tích quá nhiều, La Chinh đã hiểu ra nguyên nhân.
Hồn thành cứ cách sáu mươi sáu canh giờ mới mở ra một lần, mà thời điểm mở ra, cửa sổ của căn phòng nhỏ hình chóp sẽ sáng lên ánh lửa, ánh lửa này đương nhiên là ngọn lửa trên hũ vàng.
Nói cách khác, cứ cách sáu mươi sáu canh giờ, ngọn lửa này sẽ tự động bùng lên, hoặc là có người châm lửa.
Sau khi lửa bốc lên, cổng Hồn thành sẽ mở ra.
Lại sáu mươi sáu canh giờ trôi qua, ngọn lửa trên hũ vàng sẽ tắt. Sau khi lửa tắt, cổng Hồn thành sẽ đóng lại.
Hiện tại ngọn lửa bị La Chinh chủ động làm tắt, khiến cửa lớn tự đóng lại.
Ngọn lửa này vừa mới tắt được một lúc thì trong Hồn thành đã trở nên hỗn loạn, đương nhiên La Chinh muốn châm lại.
“Ngọn lửa…”
Dưới trạng thái thân thể xác thịt, La Chinh có thể sử dụng Sồ Hỏa Thần Đạo, có thể tạo ra lửa một cách dễ dàng. Nhưng tình hình hiện tại như vậy, hắn đi đâu tìm ra lửa?
Trong lúc lo lắng, ánh mắt La Chinh đột nhiên sáng lên: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, Chúc Dung tiền bối có thể…”
Hắn còn chưa nói xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã trả lời: “Nếu Chúc Dung có thể ra tay thì ta cũng có thể phóng lửa giúp ngươi thắp sáng hũ vàng này, nhưng ngươi quên mất hiện tại ngươi đang trong hình thái nào sao?”
Văn Minh Chi Khí đã dung nhập vào thế giới trong cơ thể La Chinh, hóa thành một hình thái kỳ quái, lúc La Chinh lấy thân thể bước vào Bỉ Ngạn thì cũng có thể thả bọn họ ra khỏi thế giới trong cơ thể.
Trong trạng thái dương hồn, hắn không thể sử dụng thần đạo, đồng thời Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không giúp được cái gì!
La Chinh nhíu mày, nhìn chằm chằm bên ngoài căn phòng nhỏ hình chóp.
Trong đám mây linh hồn đột nhiên xẹt qua một tia chớp màu vàng.
“Đì đùng!”
Hai con mắt khổng lồ màu xanh thẫm hiện ra từ chỗ sâu trong đám mây linh hồn.