Trong một góc khuất của Long thành, thanh niên áo lam dựa vào góc tường, thở phào một hơi đầy nhẹ nhõmKhông riêng gì hắn ta, trong mấy chỗ bí mật khác cũng có vài người tương tự như vậy.
Vừa rồi lúc La Chinh giao đấu với Mạc Nhất Kiếm, dây thần kinh trong đầu họ đều căng ra tựa như dây đàn. Ban nãy, chỉ cần xảy ra chút sự cố gì thôi là họ sẽ ra tay ngăn lại ngay lập tức.
Tuy nhiên, mặc dù tu vi của Mạc Nhất Kiếm không quá cao nhưng Tâm Lưu Kiếm thì đã thông thạo đến mức tuyệt đối, nếu hắn ta muốn giết La Chinh thật thì với khoảng cách gần như vậy, bọn họ quả thực không ngăn nổi…
Thấy hắn ta chỉ chém gãy kiếm của La Chinh rồi rời đi, bọn họ cũng yên lòng.
“Mặc dù Mạc Nhất Kiếm là một kẻ điên nhưng cuối cùng vẫn biết trước biết sau” Thanh niên áo lam lắc đầu, sau đó yên lặng ẩn mình đi.
Đối với chuyện La Chinh và Mạc Nhất Kiếm đánh nhau trong Long thành, thậm chí còn làm sập mất ban công của một lầu các, đội hộ vệ Long thành cũng rất thức thời trốn đi không xuất hiện. Ở tại Trung Thần Châu này, dù Long thành có quyền uy rất lớn nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một ngưỡng cửa do Thiên Cung lập ra mà thôi.
Đêm khuya, vô số điểm sáng hóa thành cơn mưa kiếm, rơi xuống mặt đất…
La Chinh ngẩng đầu nhìn núi Thái Nhất cao vời vợi không thể chạm tới, vẻ mặt phức tạp.
Mặc dù hắn mất đi thanh Hữu Tuyết kiếm trong trận chiến với Mạc Nhất Kiếm, song trận chiến này lại giúp hắn thấy rõ được vài điều.
Từ khi tiến vào thế giới mẹ, gia nhập Đạo Kiếm Cung rồi chuyển đến Long thành, La Chinh gần như chưa gặp được ai cùng lứa mà có thể sánh ngang với mình. Người duy nhất có thể lọt vào mắt hắn cũng chỉ có mỗi Lăng Sương mà thôi.
Nhưng giờ đây hắn đã hiểu, không phải trong thế giới mẹ không có thiên tài nào sánh được bằng mình, mà chẳng qua do chỗ hắn đứng vẫn còn quá thấp.
“Tâm Lưu kiếm phái…”
Kiếm pháp của Mạc Nhất Kiếm quá đỗi quỷ dị, hắn ta đã đạt đến mức độ bất cứ vật gì cũng có thể mang ra làm kiếm. Mặc dù trong tay hắn ta chỉ cầm một luồng không khí, nhưng uy lực của không khí ấy lại không hề yếu hơn Lục Yên Kiếm của La Chinh.
Trong lòng La Chinh thầm mô phỏng lại đến hơn trăm lần, nhưng dù hắn có sử dụng cách nào đi nữa thì cũng khó mà đấu lại Mạc Nhất Kiếm.
Biện pháp duy nhất khiến La Chinh có lòng tin e cũng chỉ có dùng Đằng Xà kiếm kích phát ấn Ngự Kiếm, nhưng đương nhiên thủ đoạn này không hề thích hợp.
“Kỳ chủ, huynh còn đang nghĩ về chuyện ban sáng à?” Tô Khoan cười nói.
“Ừm” La Chinh lên tiếng.
“Mặc dù Mạc Nhất Kiếm nhỏ tuổi hơn kỳ chủ, song hắn đã là Bỉ Ngạn cảnh Tam Trọng Thiên. Nếu cả hai đều là nhân vật có khả năng nhất niệm ngộ đạo, vậy kỳ chủ thua trong tay hắn cũng rất bình thường” Tô Khoan phân tích.
La Chinh lắc đầu nói: “Cảnh giới không phải nguyên nhân chủ yếu”
Tam Trọng Thiên không chênh lệch nhiều so với Nhất Trọng Thiên, hơn nữa lúc hắn đọ sức với Mạc Nhất Kiếm, đôi bên cũng không hề sử dụng tín vật Bỉ Ngạn.
Nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ, xuất thân của hai người khác nhau.
Lúc La Chinh còn bôn ba trong Thần vực, Mạc Nhất Kiếm đã đến Thiên Cung và lọt vào mắt xanh của Tâm Lưu kiếm phái, sau đó cực khổ tu luyện trong tháp Tâm Lưu.
Trong khi đó, La Chinh vẫn còn đang phải chạy ngược chạy xuôi, thậm chí còn chưa hiểu quá tường tận về chân ý của đạo và Bỉ Ngạn.
“Ta cảm thấy đây chính là nguyên nhân chủ yếu! Đợi khi kỳ chủ đạt đến cảnh giới bằng với tên nhóc kia, huynh cũng có thể nghiền ép hắn như vậy!” Lòng tin của Tô Khoan đối với La Chinh lúc nào cũng đầy ắp.
“Có lẽ” La Chinh mỉm cười.
“Mặt khác, kỳ chủ nên cân nhắc đến thủ tục xin thăng lên làm minh chủ đi” Tô Khoan nói thêm.
Trong Long thành, chỉ có thăng lên làm minh chủ mới có thể trở thành Thái Nhất Vệ, và đây cũng là mục tiêu phấn đấu của hầu hết các kỳ chủ ở đây.
“Muốn thành minh chủ phải đến Long thành xin à?” La Chinh hỏi.
Tô Khoan gật đầu: “Phải xin ông lão ở ngay cổng Long thành ấy. Theo tình hình của huynh hiện nay, chẳng bao lâu nữa số người dưới cờ sẽ đạt đủ chỉ tiêu, chỉ còn thiếu mỗi công huân thôi”
“Công huân ư? Làm sao để kiếm được?” La Chinh hỏi.
“Giết yêu!” Trong mắt Tô Khoan lóe lên vẻ mong đợi.
Kể từ ngày thế giới mẹ bắt đầu sinh ra, giữa các chủng tộc lớn chưa từng có một ngày yên ổn, xung đột giữa chủng tộc luôn diễn ra từng phút từng giây.
Thái Nhất Vệ của Thái Nhất Thiên Cung gánh vác trách nhiệm tiêu diệt đại yêu và bảo vệ vùng đất của Nhân tộc.
La Chinh biết ở Long thành này có thể nhận nhiệm vụ và đi ra ngoài rèn luyện cùng trải nghiệm, chẳng qua thời gian hắn đến đây vẫn còn quá ngắn nên chưa nghĩ đến chuyện này.
Nếu Tô Khoan đã nói cần phải có công huân mới được xem xét thăng lên làm minh chủ, vậy thì hắn cũng phải bắt đầu suy tính đến điểm này thôi…
Sau một lúc giải thích, La Chinh cũng đã nắm được đại khái.
Thiên Cung tọa lạc ở Trung Thần Châu có đại năng trấn giữ nên không có bất kỳ chủng tộc nào dám xâm phạm.
Thái Nhất Thiên Cung quản lý cả thảy mười ba đại châu, trong đó có sáu đại châu không được bình yên, đặc biệt là Quan Sơn Châu. Đến tận bây giờ nơi đó vẫn ngày đêm loạn lạc, dù đã nhiều lần điều động Thái Nhất Vệ đến trấn áp, song đối mặt với đợt phản công của những chủng tộc khác vẫn vô cùng phiền phức.
Vì vậy, những nhiệm vụ ban hành gần đây trong Long thành cơ bản đều là đến Quan Sơn Châu.
La Chinh tiếp nhận đề nghị của Tô Khoan, đêm đó khi hắn tiến vào Bỉ Ngạn cũng nói chuyện này cho Lăng Sương nghe.
Ngược lại, Lăng Sương biết được quyết định của hắn thì vô cùng lo lắng: “Quan Sơn Châu loạn lắm, theo tình hình hiện giờ thì rất có thể Thiên Cung chúng ta sẽ rút khỏi châu này. Bây giờ ngươi đến đó liệu có nguy hiểm quá không?”
“Thiên Cung sẽ rút khỏi Quan Sơn Châu? Vì lý do gì? Chắc có một yêu tộc nào đó mà chúng ta không đấu lại được?” La Chinh ngạc nhiên nói.
La Chinh từng nghe đến quan điểm này khi còn ở Đạo Kiếm Cung, vả lại khi hắn tận mắt nhìn thấy Đạo Kiếm Cung bị đám đại yêu kia hợp tác hủy diệt, trong lòng hắn quả thực chấn động vô cùng.
Thế nhưng nơi đây là Thái Nhất Thiên Cung, là Nhân tộc chính thống, cũng là chi nhánh hùng mạnh nhất trong Nhân tộc, cường giả hằng hà vô số. Thế lực siêu cấp nhường này mà còn từ bỏ một đại châu, chuyện này khiến La Chinh càng không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Sương cười nhạt một tiếng, chỉ nói: “Ngươi vẫn biết quá ít về thế giới mẹ. Chủng tộc tranh đoạt Quan Sơn Châu với chúng ta chính là tộc Kim Ô, kẻ mạnh nhất trong đó là Yêu Hoàng Đế Tuấn, mà Yêu Hoàng này… chính là tồn tại đủ khả năng chống lại Đông Hoàng của chúng ta!”
“Yêu Hoàng Đế Tuấn… Chống lại Đông Hoàng!” Lông mày La Chinh nhướng lên.
Trong tưởng tượng của hắn, Đông Hoàng chắc cũng là nhân vật sánh ngang ông ngoại mình, vậy mà một cường giả trong tộc Kim Ô cũng có thực lực như thế!
“Bởi vậy, chuyện này ngươi nên suy xét lại cho kỹ. Tuy nhiệm vụ mà Long thành ban bố ra không gian nan như Thái Nhất Vệ, nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ” Lăng Sương nói.
La Chinh biết Lăng Sương không hề nói quá, nhưng hắn đã hạ quyết tâm rồi nên sẽ không sửa đổi ý định.
Từ khi tiến vào Long thành, La Chinh đã nghĩ thông rồi. Mặc kệ mấy người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình có tính toán gì đi nữa, hắn cũng sẽ không van xin họ lấy một lần, chính vì thế hắn cũng chẳng có hứng thú lên núi nữa.
Dựa vào bản thân mình, hắn vẫn có thể đi lên từng bước một.
“Yên tâm đi, ta sẽ không hời hợt đưa ra quyết định” La Chinh nói với Lăng Sương.
Nhưng Lăng Sương lại không yên tâm chút nào. Một khi tên này đã hạ quyết tâm thì chẳng có chỗ cho hời hợt với không hời hợt gì nữa. Hắn chắc chắn sẽ đi làm, mà nàng thì căn bản không ngăn được…
Trước khi lên đường, La Chinh giao lại mọi chuyện trong Long thành cho người bên dưới. Những chuyện lặt vặt thường ngày thì để cho Nguyệt Bạch Thành và Thu Dịch quản lý, nếu có rắc rối gì, Ân Nguyệt Hoàn sẽ để mắt đến giùm.
Điểm mấu chốt là những minh chủ kia đã bị La Chinh dọa sợ rồi, nên trong lúc La Chinh tạm thời rời khỏi Long thành, họ cũng sẽ không làm gì lỗ mãng.
Sau đó La Chinh liền đi cùng Tô Khoan đến Long thành rồi vào Long Ẩn Các – nơi Long thành giao nhiệm vụ.
Ban đầu La Chinh chỉ định đi một mình, nào ngờ Tô Khoan cứ khăng khăng muốn đi cùng hắn, suốt hai ngày miệt mài lẽo đẽo theo sau lưng hắn cầu xin. La Chinh không chịu nổi việc y cứ khóc lóc van nài mãi như thế nên cuối cùng đã đồng ý.