Giây phút này chẳng ai còn chú ý đến việc người nào sẽ giành giải nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội lần này. Tất cả mọi người đang nghểnh cổ nhìn lên trời chỉ muốn biết một chuyện duy nhất, đó là giữa La Chinh và Phượng Ca ai là người thắng kẻ thua?Hai tảng đá nặng đến hai trăm thần quân được gia tốc đến cỡ này, bất kể tinh nhuệ của ngọn núi nào bị đâm trúng thì e là đều sẽ chết chắc.
Ngay đến Linh Tê của vùng đất Kiếm Đỗng cũng bị chấn động đến mức ngây ra khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Biểu hiện của những tinh nhuệ mới nổi này khiến ta cảm thấy nguy cơ tràn ngập…”
“Năm xưa ta cũng từng tham gia Thất Sơn Tiểu Hội, phải nói là kém xa so với họ!”
“Ầm!”
Ở giữa không trung, hai tảng đá lớn đâm chính diện vào nhau, cú va chạm này khiến những tinh nhuệ trực thuộc sau lưng Phượng Ca đều văng hết ra ngoài, đập vào vách núi đá ở đằng xa và bị thương không nhẹ.
Bây giờ nhóm Chử Mạc mới hiểu vì sao La Chinh lại bảo họ rời đi.
Lúc này đây, chỉ còn mỗi La Chinh và Phượng Ca là vẫn cố định trên tảng đá.
Trong khoảnh khắc khi hai tảng đá lớn va vào nhau, hai người họ lại đứng trên phù trận kết giới. Suy nghĩ của họ chính là, sau cú va chạm kinh khủng này thì điểm quan trọng nhất chính là mở kết giới.
“Ầm ầm…”
Hai tảng đá đập mạnh lên vách động với tốc độ nhanh như chớp giật, tạo ra một vùng lõm thật to.
Đá vụn lăn xuống, tro bụi cuồn cuộn…
Mọi người ngẩng đầu nhìn sang hai bên nhưng không thấy bất kỳ một tảng đá nào bay ra cả.
Linh Tê vội vàng phóng thần thức ra, xuyên qua làn tro bụi cuồn cuộn, sau đó hai mắt nàng hơi sáng lên. Nàng lập tức nhấc tay lên tuyên bố: “Phượng Ca điện hạ… bị loại!”
“Ồ…”
Toàn bộ mọi người bên dưới lập tức bùng nổ.
Biểu hiện lần này của Phượng Ca mạnh mẽ đến nỗi gần như không thể chiến thắng, vậy mà cuối cùng vẫn bị loại!
Mấy người Cao Khải Chính khẩn trương nhìn Linh Tê. Nếu nàng tuyên bố Tâm Lưu kiếm phái cũng bị loại, vậy thì những chuyện La Chinh vừa làm xem như công dã tràng.
Lăng Sương cũng vô cùng lo lắng nhìn vách núi ở bên kia, trong mắt toàn là vẻ lo âu.
Cú va chạm vừa rồi quá khủng khiếp, La Chinh không bị thương chứ?
Tống Phi Vũ của núi Thái Ất và Chu Trác của núi Thái Tú lại vô cùng mong chờ. Chỉ cần La Chinh cũng bị loại thì đối thủ mà họ phải cạnh tranh sẽ giảm bớt, hai đại kiếm phái bọn họ chỉ cần đấu với nhau chọn ra người đứng nhất đứng nhì là đủ.
Linh Tê nhìn chăm chú La Chinh ở phía bên kia, nhíu chặt mày, trông có vẻ do dự: “Cái này…”
Nàng cũng không biết liệu La Chinh có bị loại hay chưa.
Ngay khi nàng đang lưỡng lự thì bụi mù dần tản đi, lộ rõ tảng đá lớn đang nàm lẳng lặng trong cái hố lớn trên vách động. Mặt ngoài tảng đá được bao bọc bởi một tầng kết giới, mà La Chinh thì ở phía trong cùng, đang đặt hai tay trên phù văn của kết giới, cơ thể chắn ngang giữa vách động và tảng đá!
Vừa rồi cả hai tảng đá đều phải gánh cú va chạm khủng khiếp, nếu chỉ dự vào phù trận kết giới thì không thể nào triệt tiêu hoàn toàn lực xung kích được tạo ra. Nếu không nghĩ cách thì kết cục của La Chinh cũng sẽ giống với Phượng Ca, đều là bị loại.
Có lẽ Phượng Ca không quan tâm đến phần thưởng của Thất Sơn Tiểu Hội đợt này, song đối với La Chinh thì phần thưởng lại vô cùng quan trọng, nhất là tín vật Bỉ Ngạn được chế tạo từ phong thạch!
Cuối cùng, hắn chọn cách dùng chính cơ thể mình để nhận lấy một phần lớn lực va chạm.
Thủ đoạn này ít nhiều gì cũng khá tương tự với cách mà Cao Khải Chính từng làm, chẳng qua Cao Khải Chính là rời khỏi tảng đá, mà sau khi rời đi thì hắn ta cũng coi như bị loại.
Trong khi đó, La Chinh lại không rời khỏi tảng đá, ít ra hai tay hắn vẫn đang nhấn lên phù trận kết giới của tảng đá, chỉ có hai chân là đứng trên vách động thôi.
Đối mặt với tình hình như này, Linh Tê lại bắt đầu rối rắm không biết nên phán quyết thế nào. Cuối cùng nàng vẫn phải nhìn lên phía trên hang động để xin trợ giúp.
Chỉ một lúc sau nàng đã có được đáp án: “Tâm Lưu kiếm phái không bị loại!”
“Ồ…”
Mấy khán giả vây quanh hang động lại xôn xao bùng nổ lần nữa.
Nhóm Cao Khải Chính mừng rỡ đến mức nhảy cẫng lên, trên mặt là vẻ vui mừng khôn xiết.
Nhóm tinh nhuệ của Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái thì kinh sợ đến mức ngây ra, vẻ mặt như đưa đám…
Không biết mấy năm qua Tâm Lưu kiếm phái gặp phải vận may gì nữa… Dù bọn họ đã gắng hết sức ngăn cản, thậm chí giữa đường còn xuất hiện một kẻ khủng bố như Phượng Ca mà vẫn không chặn được Tâm Lưu kiếm phái giật hạng nhất.
“Rầm!”
Tảng đá dính trên vách hang phía bên kia bị Phượng Ca đá văng đi, lăn lông lốc xuống đáy hang.
Dù xung quanh mịt mờ khói bụi nhưng tà áo của nàng vẫn sạch sẽ tinh tươm. Biểu cảm trên mặt nàng lại trở về vẻ lạnh lùng băng giá, song cảm xúc trong mắt thì không thể giấu đi đâu được.
“Vào thời điểm mấu chốt, dám đứng ra dùng thân thể mình chặn lại tảng đá. Ngươi tự tin vào thân thể mình đến thế ư…” Phượng Ca biết rõ mình thua là đúng.
Trong khoảnh khắc khi bị bắn ngược về phía vách hang, nàng cũng nghĩ đến phương án ấy, song vì động năng của tảng đá quá kinh khủng, làm vậy rất có thể sẽ khiến chính mình bị thương nặng, thậm chí mất mạng. Bây giờ nhìn lại, La Chinh ở bên kia không hề bị thương chút nào, chứng tỏ hắn rất có lòng tin vào phương án ấy.
La Chinh kéo tảng đá nặng hai trăm thần quân chầm chậm lướt đến núi kim loại. Bọn họ ngoại trừ trơ mắt dâng phù văn trọng lực cho La Chinh thì chẳng dám làm gì khác…
“Nhưng mà một mình La Chinh có thể gánh chịu sức nặng của bốn trăm thần quân không?” Mấy người Tống Phi Vũ bắt đầu hoài nghi.
Sau khi dung hợp phù văn trọng lực thứ hai, trọng lượng sẽ được nhân lên gấp đôi, thông thường cần đến mười mấy người mới có thể nâng tảng đá lên tầng cao nhất của núi kim loại.
“Nếu hắn không nhấc nổi thì quá tốt! Ha ha ha!” Mấy người núi Thái Tú ôm rất nhiều kỳ vọng.
Sau khi La Chinh dung hợp phù văn trọng lực thứ hai, tảng đá lớn đột nhiên rơi xuống một đoạn, nhưng độ cao chỉ hạ tầm mười mét là La Chinh đã lại gắng sức kéo nó lên.
“Biến… Biến thái!”
“Sức mạnh quá kinh khủng!”
“Hắn dung hợp tín vật Bỉ Ngạn loại cường hóa à?”
Thật ra hiện giờ một mình La Chinh phải khiêng tảng đá nặng đến bốn trăm thần quân nên mấy người Tống Phi Vũ và Chu Trác đều có cơ hội rất lớn. Nhưng bọn họ đều biết rõ, nếu lợi dụng lúc người ta gặp khó mà ra tay thì e sẽ bị mọi người chửi bới, mặt khác họ cũng không dám chắc mình sẽ thắng cuộc nên cả hai không ai dám ra tay.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, La Chinh bay lên đỉnh núi kim loại, ném tảng đá vào trong cái khay cao nhất rồi đứng trên tảng đá giơ hai tay lên.
“Soạt!”
Cao Khải Chính cùng nhóm tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái cũng đồng loạt giơ cao hai tay, đồng thời cất lên tiếng la hét sung sướng.
Những người khác cũng không ngừng vỗ tay, phản ứng của mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Tống Phi Vũ nhìn Chu Trác bằng ánh mắt khiêu khích: “Chúng ta còn cần phân thắng bại không?”
Trong Thất Sơn Tiểu Hội, chỉ có hạng nhất mới được nhận phần thưởng phong phú nhất, còn giữa hạng nhì và hạng ba không chênh lệch nhau quá nhiều. Chu Trác là người giỏi tính toán, hắn ta biết dù mình có một nửa cơ hội đứng hạng hai nhưng vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị loại nên chuyện này thực sự không có lời chút nào.
“Phi Vũ huynh, mời huynh” Chu Trác chắp tay.
Thế là Tống Phi Vũ mang theo tảng đá của núi Thái Ất thu nạp phù văn trọng lực rồi ném tảng đá vào trong khay thứ hai, còn núi Thái Tú thì giành được hạng ba.
Mọi người trong hang động không hề rời đi mà đều tập trung nhìn lên tầng cao nhất.
Chỉ chốc lát sau, thân hình của bốn người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình, Hà Trì và ông lão phát cờ chầm chậm hiện ra, giáng xuống cạnh La Chinh.
“La Chinh bái kiến các vị tiền bối” La Chinh chắp tay hành lễ, hắn từng gặp cả bốn vị tiền bối này rồi.
Điều duy nhất khiến hắn bất ngờ là ông lão phát cờ trong Long thành cũng đến.
“Ha ha, Âm Hà lão huynh không tin tưởng ngươi mấy đâu, ta thấy La Chinh ngươi vẫn nên rời khỏi Tâm Lưu kiếm phái chuyển sang núi Thái Ất của ta thì tốt hơn! Bọn ta bảo đảm sẽ tin vào ngươi hơn gấp trăm lần!” Lâm Chiến Đình nói đùa.