Từng nhóm võ giả rải rác, liên tục xuất phát về phía thánh hải Thiên VũThánh hải Thiên Vũ giống như một nguồn khoáng sản rất lớn đối với bọn họ. Mỗi lần hiến tế là có thể áp chế lực huyết tế xuống mức thấp, nhưng chỉ có thể duy trì được khoảng năm ngày.
Sau năm ngày, lực huyết tế sẽ bộc phát ra từ sâu trong thánh hải Thiên Vũ, bao trùm lại khu hải vực này thêm lần nữa. Đến lúc đó, cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh cũng sẽ cảm thấy nửa bước khó đi.
Tốc độ của mọi người đều giảm đi nên La Chinh cũng đi chậm rãi sau lưng Yến Vương, đồng thời cũng từ từ giảm độ cao xuống.
Nhưng ngay vào giây phút này, từ bờ biển lại có mấy bóng dáng bay lại đây, cầm đầu là một người có tia chớp loáng thoáng lượn quanh người.
Yến Vương quay đầu lại rồi thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó nói: “Đó là Thái tử của thần quốc Đại Vũ, Lưu Tú”
Trong màn so đấu vừa nãy, Lưu Tú không hề xuất chiến.
Hoàng tộc không tham dự vào những cuộc chiến đấu kiểu này. Nhưng nếu Hỏa Doãn Nhi đã bước ra thì thực tế vẫn có không ít Thái tử thần quốc và các Hoàng tử muốn đứng ra đấu với La Chinh một lần.
Nhưng sau khi La Chinh giao đấu với quái vật nhỏ, rồi Chiến Đế Đại Vũ lại tự mình xuất mã, hơn nữa còn bị La Chinh dùng một quyền mà đánh cho hộc máu, thế nên Thái tử và các Hoàng tử thần quốc cũng vội vàng dập tắt đi suy nghĩ này…
Có thể đánh tới nỗi khiến đại năng Thần Hải Cảnh bị thương thì thực lực của La Chinh đã không thể dùng mức độ giống người thường để hình dung nữa rồi.
Nhưng dù sao chuyện này cũng không chứng minh rằng bọn họ nhất định phải chịu thua La Chinh. Tứ đại thần quốc đã lập ra được nhiều năm như vậy nên cũng đã cho ra đời vô số nhân vật tài năng xuất chúng. Thực lực của La Chinh có lẽ đã đi trước bọn họ một bước, đứng trên bọn họ một cấp bậc, nhưng cũng không chứng tỏ rằng kẻ tới sau sẽ không có cơ hội.
Huống hồ, trong tay những Thái tử và các Hoàng tử thần quốc này còn có bán thần khí. Khi trong tay còn có vật như thần khí thì chưa chắc bọn họ đã để ý tới La Chinh.
“Vù vù vù…”
Thái tử Lưu Tú của thần quốc Đại Vũ mang theo sáu người, đột ngột vọt lên với tốc độ cực nhanh. Mặc dù đám người La Chinh và Yến Vương đã xuất phát trước, nhưng tốc độ của bọn họ không cao nên chỉ chốc lát sau, Lưu Tú đã đưa người của hắn vượt qua đám La Chinh.
Lúc vượt qua người La Chinh, ánh mắt Lưu Tú ánh thản nhiên quét qua La Chinh một cái, sau đó không hề dừng lại mà tiếp tục bay vút về phía trước.
“Thiên phú được che giấu của Lưu Tú cũng cực kỳ mạnh mẽ. Khoảng bảy tám năm nay không hề thấy hắn ra tay, có lẽ thực lực của hắn không thua kém gì Hỏa Doãn Nhi đâu” Yến Vương nhắc nhở La Chinh.
Dù sao Yến Vương vẫn tương đối tin tưởng La Chinh. Ngay cả quái vật nhỏ còn không phải là đối thủ của La Chinh, hơn nữa còn đỡ được một quyền của Chiến Đế Đại Vũ thì dù thiên phú của Lưu Tú có khủng bố như thế nào cũng khó có thể đối đầu được với La Chinh.
La Chinh chỉ khẽ gật đầu, vẫn duy trì tốc độ đều đều, theo sau Yến Vương mà đi về phía trước.
Khi mọi người càng ngày càng vào sâu trong thánh hải Thiên Vũ, sức ảnh hưởng của lực huyết tế cũng càng lúc càng lớn, độ cao của mọi người cũng càng thấp.
Đây cũng là lý do mà mọi người uống máu Chân Long. Việc uống máu này còn có thể triệt tiêu một phần lực huyết tế, nếu không thì hầu hết các võ giả đã bị rơi vào trong thánh hải Thiên Vũ rồi.
Cứ như vậy mà đi về trước khoảng hơn mười dặm đường, ngoài La Chinh ra thì Yến Vương, Nguyệt Doanh và đám người Tả Truyền Đông đã rất khó duy trì độ cao, bọn họ gần như bay lướt trên mặt biển.
“Không được, mọi người xuống dưới đi. Nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ bị rơi xuống nước mất” Thân hình Yến Vương dừng lại rồi lấy một chiếc thuyền giấy nhỏ bé ra khỏi nhẫn tu di. Thuyền giấy thoạt nhìn như được gấp từ trang giấy, nhưng trên mặt lại vẽ chi chít thần văn.
Thuật thần văn của tứ đại thần quốc được truyền thừa từ Nhân tộc trên Thượng Giới, trông hết sức quen thuộc, nhưng La Chinh vẫn không thể nào phân biệt được công hiệu của chúng.
Chỉ thấy Yến Vương mở thuyền giấy ra, tiện tay ném về phía thánh hải Thiên Vũ. Trong nháy mắt, thuyền giấy vừa đón gió đã phồng lên. Từ một trang giấy nhỏ bé, nó đã nhanh chóng biến hóa thành một chiếc thuyền dài mười trượng.
Khắp nơi trên thuyền lớn đều rực rỡ lung linh, vô cùng tinh xảo, phảng phất như thuyền lớn mà các Tiên Nhân thường dùng.
Nhìn thấy ánh mắt thoáng có nét tò mò của La Chinh, Yến Vương cười tự giễu: “Chiếc thuyền giấy này là một món thánh khí. Tuy rằng nó là thánh khí thượng phẩm nhưng cũng chỉ có thể dùng để chở người, giá trị không lớn…”
“Thuyền giấy này chắc cũng được lưu truyền từ Thượng Giới?” La Chinh hỏi.
“Đúng vậy. Cũng chỉ có luyện khí sư trên Thượng Giới mới chịu bỏ công sức ở những phương diện này thôi” Yến Vương cười nói.
Tài nguyên ở Hạ Giới thiếu thốn, luyện khí sư cũng chỉ biết chế tạo vũ khí lợi hại nên rất ít người chịu bỏ công sức vào các pháp bảo mang tính hỗ trợ. Điểm này có thể nhận ra từ chiếc vòng ngọc của Hỏa Doãn Nhi.
Nói xong, Nguyệt Doanh là người đầu tiên đứng lên thuyền giấy. So sánh với Tả Truyền Đông và Lam Thần, tuy nàng biết khống chế quy tắc thời gian, nhưng chính xác thì thực lực của bản thân lại yếu hơn một bậc. Dưới sự áp chế của lực huyết tế, nàng đã lảo đảo sắp ngã.
Theo sau đó, Lam Thần và Tả Truyền Đông cũng nhảy lên thuyền giấy, cuối cùng là Yến Vương và La Chinh. Sau khi mọi người đứng vững, thuyền giấy mới đi ổn định, vững vàng tiến về phía trước.
Có lẽ do tinh huyết Chân Long nên áp lực từ lực huyết tế ảnh hưởng tới La Chinh nhỏ hơn những võ giả khác khá nhiều. Nếu không dùng chiếc thuyền giấy này, La Chinh cũng chắc chắn có thể qua thánh hải Thiên Vũ, chẳng qua chuyện đó cũng không cần thiết.
Ngoài đoàn người của La Chinh ra, các đội khác cũng vội vàng lấy ra các loại pháp bảo. Có cái là thuyền lớn, có cái là thuyền đơn sơ, thậm chí còn có hai căn phòng rất đẹp đang phiêu dạt trên mặt biển vàng rộm.
Chiếc thuyền giấy này không hổ là một món thánh khí thượng phẩm, một đường rẽ sóng mà đi, tốc độ cũng vô cùng nhanh, cứ thế đi liền trong ba canh giờ.
Mặt trời dần dần lặn, bóng đêm cũng từ từ buông xuống, lúc này có một hòn đảo rất lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
La Chinh liếc nhìn ra xa một chút. Hắn đang muốn mở miệng thì lại ý thức được rằng mình có thể sẽ tìm được cái gì đó trong ký ức nên lại không nói gì mà trực tiếp tìm tòi trong đầu.
Trước đây, hắn không chỉ nghe Tào Tuấn Phong miêu tả lại bốn bí cảnh lớn mà cũng nghe Yến Vương nói qua về sự phân bố của chúng rồi. Nhưng nói chung, nghe người khác kể lại dù sao cũng không bằng hiểu biết của chính mình.
Ba bí cảnh Vũ Hoàng, Mộng Thần và Thần Hoàng đều nằm trong ba hòn đảo. So sánh với ký ức trong đầu, La Chinh đã có đáp án. Hòn đảo trước mắt này hẳn là bí cảnh Vũ Hoàng.
Thuyền giấy càng tới gần hòn đảo trước mắt thì áp lực đến từ lực huyết tế lại càng lớn. Tuy đã có một phần lớn lực huyết tế bị triệt tiêu thông qua hiến tế, nhưng lực huyết tế còn lại vẫn có thể mang đến áp lực không nhỏ cho võ giả Hư Kiếp Cảnh.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng thì thuyền giấy cũng thong thả cập bờ, Yến Vương dẫn đầu nhảy từ trên thuyền giấy xuống.
Thân người Nguyệt Doanh cũng nghiêng ngả, một chân đứng lên bờ biển, nhưng lại giống như không thể đứng thẳng nổi, mắt thấy sắp té ngã mất.
Nhưng vào khoảnh khắc nàng sắp té ngã, La Chinh đã đến ngay bên cạnh, vươn tay đỡ nàng lên.
“Cảm ơn!” Nguyệt Doanh cười ngọt ngào. Ánh mắt La Chinh bình tĩnh, khẽ gật đầu.
Với võ giả Hư Kiếp Cảnh, muốn bay trên đảo này là chuyện hết sức khó khăn. Chân nguyên trong tay Yến Vương hơi lóe sáng lên rồi chợt bắn về phía chiếc thuyền giấy. Thuyền giấy quay tròn một vòng rồi nhanh chóng biến về dáng vẻ bằng bàn tay, bay về trong tay Yến Vương.
Yến Vương nhìn về phía rừng cây trong hòn đảo, tìm kiếm một hướng rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Cùng lúc đó, cũng có các võ giả liên tục cập bờ rồi vào trong rừng.
Sau khi vào rừng cây, vẻ mặt Yến Vương đã trở nên cực kỳ cẩn thận. Bước chân không ngừng di chuyển, Yến Vương cũng nhẹ giọng đếm.
“Hoa Hoa, ngươi đếm làm gì?” Nguyệt Doanh khó hiểu hỏi Yến Vương.
Yến Vương vẫn nhíu mày, chuyên tâm đếm số: “Ba trăm ba mươi sáu, ba trăm ba mươi bảy…”
Ngoại trừ Yến Vương thì La Chinh, Tả Truyền Đông, Nguyệt Doanh và Lam Thần đều là lần đầu tiên thăm dò thánh hải Thiên Vũ nên khi nhìn thấy hành động này của Yến Vương, rõ ràng bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc.
“Ba trăm chín mươi…”
“Bốn trăm!”
Lúc Yến Vương đếm tới bốn trăm thì bỗng nhiên dừng bước, sau đó mới nói với Nguyệt Doanh: “Chúng ta đã tiến vào khu vực Mũi Tên Chậm”
“Khu vực Mũi Tên Chậm?” Trên mặt Nguyệt Doanh tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.
Yến Vương gật đầu rồi ngay sau đó trả lời: “Đúng vậy. Đó là một loại mũi tên cực kỳ chậm. Cứ đi phía trước đi, mọi người cẩn thận một chút”
Nghe thấy Yến Vương nói vậy, mọi người vẫn không kịp tiêu hóa thông tin. Rốt cuộc khu vực Mũi Tên Chậm này là thứ gì?
Nhưng trong nháy mắt Yến Vương vừa bước ra một bước thì bên tai mọi người liền truyền đến từng tiếng kéo tên. Ngay sau đó, một loạt những mũi tên nhọn liền xuất hiện ngay phía trước!
Mỗi một mũi tên nhọn đều lóe lên ánh sáng màu xanh, chắc trong đó có chứa kịch độc!
Mũi tên nhọn có độc rất thường thấy, nhưng điều kỳ dị chính là những mũi tên nhọn này bay với tốc độ rất chậm, hết sức thong thả, thậm chí còn chậm hơn rất nhiều so với tốc độ đi bộ của người bình thường!