Nguyệt Bạch Thành khẽ lắc đầu: “Duyên phúc có lớn đến mấy vẫn khó thay đổi được thiên phú của một người”Đệ tử kia nhún vai nói: “Thế thì chỉ có thể bảo rằng Thiên Đô Châu bé xíu ấy đã sinh ra một thiên tài yêu nghiệt. Chỉ tiếc là hắn ta lại bị chọn vào Ngưng Kiếm Cung, nhưng hắn cũng chưa chắc đã phá được kỷ lục của Thành ca mà”
“Cứ rửa mắt mà xem” Nguyệt Bạch Thành cười, nhìn Thu Dịch ở cách đó không xa.
Hai người họ là cặp ngôi sao sáng ngời trong học cung, thiên phú của Nguyệt Bạch Thành hơi yếu hơn Thu Dịch một chút, nhưng tâm tính của y lại rất tốt.
Có một vài kỷ lục lập ra là để người khác phá vỡ. Nguyệt Bạch Thành biết rõ sức mình tới đâu, ở trong Đạo Kiếm Cung này thì y là thiên tài ai nhìn cũng phải ghen tị, song khi đặt trong Thái Nhất Thiên Cung thì e là chẳng khác gì người thường. Có ai đó vượt trội hơn y là chuyện rất bình thường.
Thu Dịch của Táng Kiếm Cung thì lại khác. Giờ phút này, hai tay gã đã nắm lại thật chặt, trên mặt toàn là vẻ lo lắng!
Trong mắt Thu Dịch, hiện giờ gã đang là người đứng đầu học cung, cũng là đối tượng mà toàn bộ Đạo Kiếm Cung dốc sức bồi dưỡng. Mặc dù Nguyệt Bạch Thành có tư cách trở thành đối thủ của gã, song gã vẫn luôn thắng Nguyệt Bạch Thành một bậc trên mọi khía cạnh.
Nếu La Chinh phá vỡ kỷ lục này, vinh quang vốn thuộc về gã không những sẽ bị cướp đi mà có khi hắn còn thay thế vào vị trí của gã.
Thế nhưng hiện giờ hình kiếm của gã đã ở tít trên cao, không thể nào phát động đấu kiếm chân ý với La Chinh được. Gã không có cách ngăn hắn lại!
“Bốn nghìn hai trăm chữ…”
“Nhìn hắn có vẻ không định ngừng lại…”
“Xem ra sắp phá kỷ lục rồi”
Tốc độ nhẩm bản dịch của La Chinh không nhanh hơn mà cũng không chậm hơn.
“Mình lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng thật sự không bị chút áp lực nào cả…”
La Chinh vừa lẩm nhẩm vừa thầm hoài nghi trong lòng. Đây cũng là điều khiến hắn rất bất ngờ.
Khí tức chân ý truyền vào đầu hắn theo sợi tơ xanh, hắn không những không cảm nhận được bất cứ áp lực nào mà ngược lại, ý nghĩ trong đầu còn vô cùng thông suốt. Cảm giác rõ ràng sáng trong càng lúc càng khắc sâu trong hắn.
“Bốn nghìn hai trăm năm mươi chữ, phá kỷ lục của Nguyệt Bạch Thành rồi!”
Đám đông xôn xao ồ lên.
Nguyệt Bạch Thành nhún vai, tâm tình rất thoải mái.
“Bốn nghìn ba trăm chữ! Phá kỷ lục của Thu Dịch!” Chỉ thoáng sau, đám đông lại ồ lên lần nữa.
Nguyệt Bạch Thành và Thu Dịch chỉ thua kém nhau năm mươi chữ, La Chinh có thể vượt qua kỷ lục này chỉ trong nháy mắt.
Thu Dịch thấy cảnh này, khóe mắt co giật liên hồi, cảm xúc trong lòng ngổn ngang khó tả.
Trên khoảnh sân trống, Nguyệt Bạch Lật và Thu Vân Nhi cũng đen mặt. Hai đệ tử này chính là viên minh châu sáng ngời trong học cung của họ, bây giờ La Chinh lại một mạch phá hết mọi kỷ lục nên đương nhiên họ không vui nổi rồi.
“Đã phá được kỷ lục của Thu Dịch, chắc đến đây là sắp dừng rồi…” Nguyệt Bạch Lật nhíu mày nói.
“Ha ha, sao ta cứ có cảm giác hắn mới chỉ bắt đầu mà thôi” Thu Thắng Thủy cười nói.
“Chỉ mới bắt đầu…” Ánh mắt Thu Vân Nhi trầm xuống: “Ngươi thổi phồng quá rồi đấy”
Đại kiếm tư mỉm cười: “Ta rất mong chờ muốn biết hắn có thể đạt đến mức nào trong lần đầu tiên tu luyện”
La Chinh đã vượt qua bốn nghìn ba trăm chữ nhưng vẫn không hề ngừng lại.
Bốn nghìn năm trăm chữ…
Năm nghìn chữ…
Năm nghìn năm trăm chữ…
Lúc này, tất cả đệ tử học cung đều ngừng lĩnh ngộ chân ý của đạo. Bọn họ cùng đặt bản dịch trong tay mình xuống, yên lặng dõi theo La Chinh.
Trong khắp mười ba đài chỉ có duy nhất tiếng lẩm nhẩm của La Chinh còn vang vọng!
Thi thoảng cũng có ai đó cất tiếng lẩm nhẩm, đó là vì La Chinh đạt được độ cao tương đương với các đệ tử học cung này nên bọn họ lập tức chộp lấy cơ hội hiếm có này để phát động đấu kiếm chân ý.
Mỗi lần như thế, tiếng hét thảm lại vang lên rồi âm thanh lẩm nhẩm của họ sẽ im bặt.
Các đệ tử trong học cung đa số đều tập trung ở giai đoạn hai, ba nghìn chữ. Sau khi La Chinh đạt đến năm nghìn chữ, đệ tử tìm đến khiêu chiến chỉ còn lác đác vài người.
Trên mặt mọi người hầu như đều là vẻ hưng phấn khó giấu.
Con người chính là như vậy, khi ngươi vượt hơn hắn một khoảng nhỏ thì có lẽ hắn sẽ ghen ghét, nhưng khi ngươi đã vượt hắn quá xa rồi thì hắn chỉ còn cách ngưỡng mộ nhìn theo.
Lúc này đây, vô luận là đệ tử ưu tú hay chỉ có tư chất bình thường trong Táng Kiếm Cung hay là Yêu Kiếm Cung cũng đều đã mất sạch địch ý với La Chinh. Ngược lại, họ mong chờ hắn có thể đi càng xa hơn…
“Sáu nghìn chữ… Đã vượt qua kỷ lục của Thắng Thủy ngươi rồi…” Thu Hàn Yên mỉm cười, nói.
Lúc trước nàng nhìn trúng La Chinh và một mực muốn đưa hắn về Đạo Kiếm Cung là vì trực giác của nàng mách bảo như thế. Bây giờ xem ra nhận định của nàng rất chính xác.
“Thắng Thủy còn coi thường La Chinh lắm. Nếu xét theo cấp bậc của Đạo Kiếm Cung thì e là thiên phú của hắn có thể được phân vào hàng thất phẩm, hay thậm chí bát phẩm” Trên mặt Đại kiếm tư cũng toàn là ý cười.
Thu Thắng Thủy vẫn nở nụ cười vô cùng phóng khoáng. Hắn ta chỉ lẳng lặng dõi theo La Chinh, bởi tên nhóc này vẫn chưa hề dừng lại…
Sáu nghìn năm trăm chữ…
Bảy nghìn chữ…
Bảy nghìn năm trăm chữ…
Tám nghìn chữ…
Hình kiếm của La Chinh càng lúc càng to hơn, cao hơn.
Trên khoảnh sân trống cũng ngày một yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió dịu nhẹ thì chỉ có tiếng đọc âm vang mạnh mẽ của La Chinh.
Từ nãy đến giờ, nhóm Thu Tư Nguyên, Nguyệt Bạch Hạo và Lại Hoa Bắc vẫn luôn ngẩn ra nhìn La Chinh, hoàn toàn nói không ra lời. Biểu hiện của hắn đã vượt qua nhận thức của bọn họ. Họ không rõ lắm người như hắn có ý nghĩ thế nào với Đạo Kiếm Cung, song trong lòng Lại Hoa Bắc lại thoáng có một ý nghĩ rằng, La Chinh sẽ không lĩnh ngộ một mạch hết nguyên bộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng chứ?
Tám nghìn năm trăm chữ…
Chín nghìn chữ…
“Quả nhiên vẫn đến đây rồi à?”
Nguyệt Bạch Thành nhìn thoáng qua Tham Thiên Đại Kiếm, hình kiếm của La Chinh đã cách hình kiếm của y rất gần rồi, y hoàn toàn có thể phát động đấu kiếm chân ý với La Chinh.
Vừa rồi, sau khi sư đệ bên cạnh hắn đấu kiếm chân ý với hắn xong thì vô cùng kích động vì thật sự đột phá được ngưỡng giới hạn của bản thân. Nếu quả thật tiến hành đấu kiếm chân ý với La Chinh có thể giúp mình đột phá thì đương nhiên Nguyệt Bạch Thành cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Y không chút do dự điều khiển hình kiếm của mình tiến thẳng đến hình kiếm của La Chinh.
Không chỉ Nguyệt Bạch Thành mà Thu Dịch cũng đưa ra lựa chọn y hệt.
Nhưng Thu Dịch khác với Nguyệt Bạch Thành, trong lòng gã mang theo niềm oán giận sâu sắc. Bây giờ gã đã rõ, mình căn bản không thể nào ngăn chặn La Chinh được, song dù gì gã cũng cần phải có nơi trút giận.
Hai hình kiếm cao cỡ một người cùng tấn công về phía hình kiếm của La Chinh, trên Tham Thiên Đại Kiếm lại vang lên tiếng va chạm giòn giã!
“Keng keng keng…”
La Chinh lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng càng đủ đầy thì khí tức chân ý mà hắn phát ra càng sắc bén.
Trong khoảnh khắc đôi bên va chạm, Thu Dịch bỗng cảm thấy trong đầu mình chợt có một tia sáng chói lòa như muốn xé nát linh hồn gã làm hai mảnh…
Lúc này Thu Dịch mới hiểu được vì sao đám đệ tử học cung kia lại gào lên thảm thiết đến vậy!
Chỉ có điều, Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành vẫn là nhân vật vượt trội hơn hẳn người khác. Họ chỉ rên rỉ đầy đau đớn rồi cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội ấy, tiếp tục tiến hành đấu kiếm chân ý.
“Vụt vụt… Keng keng…”
Ba hình kiếm chém vào nhau làm phát ra âm thanh giòn vang liên tiếp.
Vẻ mặt La Chinh vẫn rất bình thản, nhưng cả người Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt trợn to, hiển nhiên đã chịu đựng đến cực hạn.
Sau ba hơi thở, cuối cùng Nguyệt Bạch Thành không duy trì nổi nữa, hai mắt trợn trắng lên ngã “Huỵch” trên mặt đài.
Bên kia, hai mắt Thu Dịch đỏ bừng. Gã cũng chỉ giữ được thêm vỏn vẹn một hơi thở nữa rồi cả gương mặt đang căng cứng chợt xìu xuống, cơ thể cũng lả đi, ngã ra mặt đài.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!