“Bây giờ còn muốn chạy à, muộn rồi…”Hai người một trước một sau xông về bên trái. Từ Hữu Vi xuất phát sau nhưng tới trước, một kiếm này đã chặn trước người La Chinh.
Nếu La Chinh cố ý xông lên trước, sợ rằng sẽ bị một kiếm này chém thành hai khúc!
La Chinh nhướng mày, thân thể đột nhiên cuộn tròn, lách người qua lưỡi kiếm. Chỉ có điều, khi hắn vừa tránh khỏi trường kiếm thì lại bị Từ Hữu Vi đạp trúng một cái từ phía đối diện.
“Bịch!”
“Tùng tùng tùng tùng…”
La Chinh bị đá bay, lăn tròn trên mặt trống gây ra một loạt âm thanh vang đội.
Đám con cháu Từ gia nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt reo hò cổ vũ. Bọn họ cũng mặc kệ trong chuyện này còn có bí mật gì, bọn họ chỉ biết Từ Hữu Vi đại diện Từ gia lên đấu!
Trong căn phòng trên kiệu bay của Từ gia, Hạc Chân, Hạc Quy và Hạ Vệ đứng bất động theo dõi trận đấu trên lôi đài trên mặt trống.
“Hữu Vi công tử còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng”
“Hắn vốn đã không yếu, mà Tam Cận Chi Linh cũng không phải tín vật Bỉ Ngạn tầm thường, Một khi sử dụng, thực lực sẽ vượt xa những người cùng cấp”
“Đáng tiếc Hữu Vi công tử quá cố chấp, vì giết một người mà phải chạy xa như vậy… Cứ giao cho Ám Bộ chúng ta xử lý, chỉ cần một câu nói mà thôi”
Ban đầu ba người bọn họ còn có chút lo lắng cho Từ Hữu Vi, nhưng thấy tình thế này thì cũng thoáng yên lòng.
La Chinh vừa đứng dậy trên mặt trống, một luồng ánh kiếm đã lao tới trước mặt.
“Keng!”
Hắn nâng kiếm lên, sức mạnh lại bị hấp thu.
Hắn cảm giác cánh tay mình đã mềm nhũn, trường kiếm của Từ Hữu Vi thuận thế rạch một đường, chém thẳng tới cổ La Chinh!
Trong thời khắc cấp bách, toàn thân La Chinh bỗng ngửa ra sau, tránh được kiếm này một cách hiểm hóc.
“Rầm!”
Vừa tránh ra, Từ Hữu Vi đã đưa cùi chỏ sang ngang hất bay La Chinh đi, lại tạo ra một loạt tiếng động trên mặt trống…
Trước mặt Từ Hữu Vi, La Chinh có vẻ như không chịu nổi một đòn.
“Lấy khí thế lúc ở trên Thất Sơn Tiểu Hội của ngươi ra đây!” Từ Hữu Vi khinh miệt cười nói.
La Chinh lại bò dậy từ mặt trống, thư giãn cánh tay một chút rồi vươn hai ngón tay nói: “Hai trăm thần quân lực”
“Gì mà hai trăm thần quân lực?” Từ Hữu Vi sửng sốt.
“Ngươi không thể hấp thu sức mạnh Bỉ Ngạn tới mức vô hạn được” La Chinh bình tĩnh nói: “Chỉ có thể hấp thu hai trăm thần quân lực mà thôi”
Lấy sức mạnh của người khác chuyển hóa thành sức mạnh của mình đúng là một năng lực vô cùng khủng bố, lúc ở trong Thần vực, La Chinh cũng có năng lực tương tự. Dựa vào Thần vực, hắn gần như trở nên bất bại.
Đối mặt với năng lực này, La Chinh cũng cực kỳ cẩn thận. Nếu sức mạnh Bỉ Ngạn của hắn bị Từ Hữu Vi cướp sạch thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Vì vậy, vừa rồi hắn đã rất cẩn thận phóng ra sức mạnh của mình, sau đó phát hiện sau khi mất đi hai trăm thần quân lực thì sức mạnh Bỉ Ngạn của mình không giảm đi nữa.
Tổn thất hai trăm thần quân lực cũng không ảnh hưởng gì tới La Chinh.
“Chỉ hai trăm thần quân lực…”
Từ Hữu Vi lặp lại lời La Chinh nói, trên mặt hiện lên vẻ hung ác. Y vung nhẹ trường kiếm lên, ánh sáng màu xanh lẫn màu đỏ xen lẫn vào nhau, thân hình liền lao về phía La Chinh nhanh như gió.
Tật Linh và Nạp Linh có thể đồng thời phát huy tác dụng.
Sức mạnh Bỉ Ngạn mà Tam Cận Chi Linh tích chứa được là ba trăm thần quân lực, hơn nữa Tam Cận Chi Linh cũng có thể phát triển.
Lúc Từ Hữu Vi mới thu được Tam Cận Chi Linh chưa lâu, Nạp Linh chỉ có thể hấp thu hai mươi thần quân lực của đối phương, hôm nay hấp thu hai trăm thần quân lực là đã tăng lên gấp mười rồi, cộng thêm ba trăm thần quân lực của bản thân y thì sức mạnh đã vượt xa những người cùng cấp. Bây giờ lại phối hợp với tốc độ của Tật Linh cũng đủ để y quét sạch đối thủ cùng cấp trong Sắc Giới!
Tại Tâm Lưu kiếm phái, Từ Hữu Vi chẳng qua đã bị thủ đoạn thần bí khó lường của Mạc Nhất Kiếm dọa sợ, nhưng chưa chắc y đã không có sức đánh một trận với Mạc Nhất Kiếm!
Mắt thấy Từ Hữu Vi chạy tới như điên, La Chinh lại không hề nhúc nhích. Dung dịch phong thạch chảy xuôi trên cánh tay phải của hắn, bọc lấy toàn bộ xương cốt của cánh tay phải. Sức mạnh Lực Thần Đồ Đằng bắt đầu trào ra.
“Vù…”
Trường kiếm Hữu Tuyết rạch một đường giữa không trung, thế kiếm vốn linh hoạt trở nên càng lúc càng nặng theo sự hội tụ của sức mạnh Bỉ Ngạn.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Thần quân lực kinh khủng hội tụ một chỗ khiến không gian xung quanh cánh tay phải của hắn không ngừng vặn vẹo. Mặt trống dưới chân La Chinh run rẩy, Minh Hồ đằng sau hắn cũng chấn động theo, làm gợn lên từng đợt sóng nước có tiết tấu!
“Nếu ngươi đã đuổi cùng diệt tận, một lòng muốn chết, vậy hãy làm vật tế cho thanh kiếm này của ta đi…” Một kiếm này như có thể chém trời rạch đất, thời gian dường như cũng trôi chậm lại.
Từ khi dung hợp Lực Thần Đồ Đằng tới nay, đây là lần đầu tiên La Chinh mang nó ra để ngăn địch.
Từ Hữu Vi vốn cực kỳ tự tin. Dựa vào Tật Linh và Nạp Linh thì dù về mặt tốc độ hay sức mạnh, y đều đạt tới cực hạn.
Nhưng khi vừa phóng về phía La Chinh, y lại đột nhiên cảm nhận được khí tức của sức mạnh Bỉ Ngạn…
Luồng khí tức này…
Từ Hữu Vi trợn trừng mắt, trên mặt toàn là vẻ không thể tin tưởng.
Rõ ràng y đã rút đi sức mạnh Bỉ Ngạn hai trăm thần quân lực từ trên người La Chinh, vì sao hắn còn có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng đến thế?
Sức mạnh nhường này e là đã vượt qua hơn một nghìn thần quân lực, nhưng La Chinh căn bản chưa trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo, dựa vào cái gì chứ!
Lúc ý thức được điểm này thì Từ Hữu Vi đã không kịp lùi về sau nữa.
“Nguy rồi!”
Gia chủ Từ gia đột nhiên đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Sức mạnh La Chinh bộc phát ra nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Các gia chủ Lý gia, Lâm gia đều khiếp sợ, nhưng trận thi đấu này không hề liên quan tới bọn họ nên dù có chọc thủng trời thì bọn họ cũng chỉ đang xem cuộc vui mà thôi.
Mặt khác, nếu Từ Hữu Vi chết ở đây, Từ gia bọn họ làm sao gánh chịu lửa giận của núi Thái Hạo?
Nhưng bây giờ có cản cũng không kịp…
“Dừng tay!”
“Lớn mật!”
Còn có ba người khác sốt ruột hơn cả gia chủ Từ gia, chính là Hạc Quy, Hạc Chân và Hạc Vệ.
Ban đầu Từ Hữu Vi chiếm thế thượng phong nên bọn họ cứ đứng ngoài quan sát là được, nhưng đâu ngờ lúc này La Chinh lại bộc phát ra sức mạnh kinh khủng đến thế?
Căn phòng nhỏ trên kiệu bay ầm ầm vỡ nát, Hạc Quy, Hạc Chân và Hạc Vệ hóa thành ba tia sáng lao về phía Minh Hồ. Nhưng khi họ vừa lao ra được một nửa thì một tiếng nổ vang dội đã truyền tới bên tai.
La Chinh đứng giữa không trung, trống dưới chân đã biến thành bột mịn. Từ Hữu Vi bị đánh xuống Minh Hồ làm dấy lên ngọn sóng cao hàng nghìn mét…
“Không chết?” Ánh mắt La Chinh hơi sáng lên.
Sau khi nhát kiếm vừa rồi được chém ra, bí giả thần thông của Từ Hữu Vi đã được kích hoạt. Loại bí giả thần thông không biết tên này sinh ra một vầng sáng hình thoi màu vàng giúp y giải phóng một phần sức mạnh.
Nếu La Chinh đã có lòng muốn giết thì nhất định sẽ không buông tha cho Từ Hữu Vi.
Thân thể hắn lắc nhẹ và đuổi tới tận Minh Hồ, nhưng ngay vào lúc này Hạ Chân đã xông tới.
“Dám giết Hữu Vi công tử của chúng ta, ngươi thực sự chán sống rồi!”
Trong tay Hạc Chân nổi lên tử khí nồng nặc, chộp tới đầu La Chinh.
Thân là cường giả vượt qua Sắc Giới, trong mắt Hạc Chân, La Chinh chẳng khác nào một đứa trẻ chưa lớn, tiện tay là có thể xử lý.
Trong lòng gã cũng đang thầm mắng Từ Hữu Vi sao cứ nằng nặc đòi tự tay giết chết thằng nhóc này. Nếu đùa với lửa rồi táng luôn cả mạng mình, bọn họ cũng phải chôn theo!
Ngay khi Hạc Chân cho rằng mọi việc dễ như trở bàn tay thì trong lòng gã bỗng nổi lên cảm giác sợ hãi.