Chắc không phải Thập Phương Dẫn Kiếp Đan bị mất tác dụng đó chứ?Chỉ là dẫn lần tiểu Thiên Kiếp thứ sáu tới mà thôi. Kể cả không sử dụng Thập Phương Dẫn Kiếp Đan thì lẽ ra với tu vi của hắn, Thiên Kiếp cũng phải xuất hiện rồi mới đúng.
Sao tiểu Thiên Kiếp vẫn mãi chưa xuất hiện?
Nhìn biểu cảm của Ngải An Tâm, Vân Lạc nhíu mày. Nàng đang rất mong chờ Thiên Kiếp của La Chinh. Dù đây không phải lần tiểu Thiên Kiếp thứ mười, nhưng qua Thiên Kiếp lần này cũng có thể quan sát xem rốt cuộc La Chinh đã mở được mấy cánh hoa sen.
Ánh mắt của Ngải An Tâm khiến nàng thực sự không ưa. Dường như cô gái này không biết, thật ra lúc ở trong không gian mộng ảo, La Chinh đã cố ý nương tay nên mới thua ca ca của nàng… Nhưng sao La Chinh lại không giải thích cho nàng nhỉ?
Đến giờ chỉ còn mỗi La Chinh là vẫn chưa độ kiếp.
Những võ giả khác cũng không thể chờ La Chinh mãi được. Bình thường, sau khi dùng Thập Phương Dẫn Kiếp Đan khoảng một canh giờ thì Thiên Kiếp đều sẽ xuất hiện. Ngoại trừ trường hợp đặc biệt của Ngải An Tâm ra thì còn lại, sau thời gian này đều không thể dẫn Thiên Kiếp tới nữa.
Đã có người đề nghị ông lão áo vải giải trừ phong ấn, kết thúc lần truyền thừa Tân Hỏa này.
Ông lão áo vải kia rất thích La Chinh, nhưng nếu bây giờ Thiên Kiếp của hắn vẫn chưa xuất hiện thì chắc sẽ không xuất hiện đâu. Điều này ông vẫn rất chắc chắn, nên đành gật đầu đồng ý: “Được rồi!”
Nói xong, ông vung tay lên, chuẩn bị phá bỏ phong ấn…
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng chợt xuất hiện le lói trên bầu trời!
Những luồng ánh sáng vàng đó ngưng tụ lại với nhau, tạo thành hình giống như một con rắn nhỏ màu vàng, không ngừng to lên!
“Ồ?” Nhìn thấy con rắn vàng nhỏ đó, ông lão áo vải kinh ngạc: “Đây là cái gì?”
Rất nhiều Cung chủ, kể cả Vân Lạc và Giới chủ Lạc Nhật đều nhìn về phía La Chinh với vẻ mặt kinh ngạc. Rõ ràng, bọn họ cũng không hiểu tình huống này cho lắm!
Thời điểm những con rắn vàng này xuất hiện, một ảo ảnh hoa sen cũng hiện ra trên đầu La Chinh!
“Đến rồi, lần tiểu Thiên kiếp thứ sáu của La Chinh đến rồi!”
“Kích động cái gì, không phải chỉ là tiểu Thiên kiếp lần thứ sáu thôi sao? Ở đây ai mà chẳng trải qua rồi?”
Quả thật ở chỗ này, tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng của La Chinh rất nổi bật. Võ giả trong mười ba cung đều có tu vi cao hơn hắn…
Tất cả mọi người đều từng trải qua tiểu Thiên Kiếp lần thứ sáu rồi, nên chẳng có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Khóe môi Ngải An Tâm vẫn mỉm cười thản nhiên, nàng nhìn về phía La Chinh, thầm nghĩ rằng tên này thật sự kỳ quái. tiểu Thiên Kiếp lần thứ mười của nàng phải chờ đợi lâu như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cho dù là trời xanh muốn giáng hình phạt xuống thì cũng cần phải có thời gian chuẩn bị, mà thời gian chuẩn bị càng lâu thì uy lực của Thiên Kiếp sẽ càng lớn.
Thời gian chuẩn bị cho tiểu Thiên Kiếp lần thứ sáu của La Chinh dài hơn so với nàng, đây đúng là một chuyện kỳ lạ!
“Mà, hình như vẫn chưa biết hắn mở ra được mấy cánh hoa sen…” Ngải An Tâm chăm chú nhìn ảo ảnh hoa sen của La Chinh đang dần dần ngưng lại.
Nhưng trong quá trình hoa sen ngưng tụ lại, lông mày Ngải An Tâm càng lúc càng nhíu chặt, đôi con ngươi càng lúc càng mở to!
Không chỉ có mình Ngải An Tâm kinh ngạc!
Cả Giới chủ Lạc Nhật, các vị Cung chủ, võ giả trong mười ba cung và ông lão áo vải đều trợn tròn mắt nhìn lên đỉnh đầu La Chinh.
La Chinh cũng khiến đóa hoa sen đại thừa nở ra…
Mà ngoài chín cánh ở phía dưới, đóa hoa sen đại thừa này còn mở ra thêm hai mươi sáu cánh phía trên, tổng cộng có đến ba mươi lăm cánh!
Lúc trước Ngải An Tâm có được mười bốn cánh sen đã khoa trương lắm rồi, yêu nghiệt lắm rồi, thế nên không ai chờ mong gì nhiều vào La Chinh. Dù sao Thiên Kiếp của La Chinh cũng chỉ là tiểu Thiên Kiếp lần thứ sáu, chênh lệch rất lớn với tiểu Thiên Kiếp lần thứ mười!
Lúc này bỗng dưng xuất hiện một thằng nhóc mở ra được ba mươi lăm cánh hoa sen, điều này khiến mọi người có cảm giác không chân thực!
“Không phải là giả đó chứ. . .”
Rất nhiều võ giả đều có ý nghĩ này trong đầu. Nhìn thấy ảo ảnh hoa sen đại thừa kia, quả thực bọn họ khó có thể tiếp nhận nổi.
“Sao lại là giả được, cái này thì làm giả kiểu gì?” Có người nói.
“Thế nhưng… Hoa sen đại thừa của hắn đã mở ra đến mức này, tại sao tu vi của hắn lại chỉ có Sinh Tử Cảnh ngũ trọng?” Lại có người hỏi.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Vân Lạc nở nụ cười thật tươi. Từ lúc kiểm tra bằng vòng Xích Hà, nàng đã đoán được La Chinh có hoa sen đại thừa.
Nhưng nàng cũng không ngờ, La Chinh không chỉ mở ra được hoa sen đại thừa, mà hoa sen đại thừa của hắn còn mở ra được hai mươi sáu cánh rồi, chỉ còn một cánh nữa thôi là viên mãn!
Cho dù đã đoán được từ trước, nhưng Vân Lạc vẫn cảm thấy bất ngờ…
Thông qua ký ức của phân thân, nàng biết không thể đánh giá La Chinh bằng thước đo thông thường.
“Vân Lạc, có phải ngươi đã biết từ trước rồi không?” Giới chủ Lạc Nhật mở miệng hỏi.
“Biết cái gì?” Vân Lạc giả bộ không biết.
“Việc La Chinh có hoa sen đại thừa?” Giới chủ Lạc Nhật hỏi tiếp.
Vân Lạc cười đáp: “Đoán được một chút, nhưng ta cũng không ngờ hoa sen đại thừa của hắn đã mở ra được nhiều cánh như vậy…”
Ánh mắt Giới chủ Lạc Nhật vô cùng phức tạp, ông ta nói: “Chỉ sợ sau này Nhân tộc chúng ta không thể khống chế được hắn”
Vân Lạc không nói gì thêm, nàng thầm nghĩ, hắn vốn đã không thuộc về Nhân tộc rồi. Mệnh của người này rất khó nắm giữ trong tay. Hơn nữa, tính ra mà nói thì La Chinh đã gia nhập Thiên Vị tộc.
Vân Lạc không nói chuyện này với Giới chủ Lạc Nhật. Về phần hướng đi sau này của La Chinh, thái độ của nàng trước sau vẫn như một, cứ kệ hắn.
Ngải An Tâm sững sờ nhìn đóa hoa sen trên bầu trời, trong đôi mắt lộ vẻ phức tạp, cảm giác thất bại đập thẳng vào mặt nàng…
Vốn còn đang muốn kiêu ngạo một chút, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, nàng cũng ý thức được rằng khoảng cách giữa nàng và La Chinh là gần như không thể vượt qua.
Hoa sen đại thừa của nàng chỉ nở ra được năm cánh.
Hơn nữa nàng đã trải qua lần tiểu Thiên Kiếp thứ mười. Còn La Chinh, hắn mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, mới trải qua có năm lần tiểu Thiên Kiếp, vậy mà hoa sen đại thừa đã nở ra tới hai mươi sáu cánh…
Ngải An Tâm càng không biết, La Chinh đã mở ra được hai mươi cánh sen này ngay lần đầu hắn độ tiểu Thiên Kiếp, ngay thời điểm đột phá Sinh Tử Cảnh. Nếu biết, chắc nàng đã hộc máu rồi…
Nhưng cho dù là hiện tại thì nàng vẫn bị đả kích!
Mặc dù hoa sen rất hư vô mờ mịt, nhưng người ta có thể dựa vào đó để xem xét khả năng võ giả có thể vượt qua được Thiên Đạo hay không?
Hơn nữa nó lại là thứ không thể sửa đổi, không ai đoán trước được nó sẽ mở ra bao nhiêu, mở ra lúc nào. Đối diện với sự chênh lệch như vậy, cho dù Ngải An Tâm có nghĩ thế nào thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi được.
“Quá đáng…” Ngải An Tâm khó hiểu mà thấp giọng nói.
Nàng cảm thấy La Chinh hơi quá đáng, nhưng nàng lại quên rằng, ngay từ đầu La Chinh không hề có ý cạnh tranh với nàng. Hắn tham gia truyền thừa Tân Hỏa chỉ vì phần thưởng!
Ngược lại, từ đầu đến cuối Ngải An Tâm đều nhằm vào La Chinh, thậm chí còn vô cớ khiêu khích hắn. Nhưng hiện tại, khi nàng thấy ấm ức hụt hẫng, nàng lại cho rằng là do La Chinh cố ý nhắm vào mình!
Khi hoa sen đại thừa xuất hiện, những con rắn nhỏ màu vàng trên không trung cũng đã kéo dài đến mấy trượng, uốn lượn bay về phía La Chinh.
Thấy vậy, mặt Giới chủ Lạc Nhật biến sắc. Vừa rồi ông cảm thấy những con rắn này hơi quen mắt, còn bây giờ dường như đã nhớ ra gì đó, thế nên liền quát một tiếng: “Không ổn rồi”