Bên trong thế giới Hỗn Độn vẫn trống rỗng, chỉ có một Tiên Phủ và một Hắc Thuyền lơ lửng trong đóHoàn nguyên một thế giới đối với La Chinh mà nói chỉ là một cái nhấc tay, nhưng hắn phải nắm giữ thứ tự trước sau, có một vài tồn tại đã chết đi rồi cũng không cần phải sống lại nữa.
“Lê Sơn…”
“Vèo!”
Từng hòn đá lớn và bùn đất dính vào nhau.
Những cây cỏ nhỏ và đại thụ cấp tốc sinh trưởng… Các tòa thành lớn cùng đủ loại kiến trúc mọc lên… Nhân tộc, tộc Nữ Oa, thậm chí chó mèo rắn mối sống trong đó đều được hoàn nguyên lại chính xác.
Lê Sơn không phải bị phá hủy bởi hàng cách, mà bị những sinh linh Hỗn Loạn của Vùng đất Tuyệt Táng và năng lượng Cực Thái ăn mòn.
Sau khi hồi sinh lại những người này, toàn bộ Lê Sơn còn đang đắm chìm trong sợ hãi, tuy những sinh linh Hỗn Loạn kia đã biến mất.
“Đến lượt ngươi” La Chinh nói với Nữ Oa.
“Ừ!”
Con ngươi của Nữ Oa tỏa ra ánh hào quang. Lê Sơn chính là nguồn sống của nàng, khi Lê Sơn bị hủy diệt, tâm nàng như hóa tro tàn. Bây giờ nhìn Lê Sơn sừng sững xuất hiện, trong lòng nàng kích động không thôi.
“Vèo…” Thân hình Nữ Oa thắt một cái đã đứng trên đài phỉ thúy.
“Các con dân của ta, thời điểm nguy nan nhất của Lê Sơn đã qua…” Mọi người trong Lê Sơn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sinh linh Hỗn Loạn ùn ùn kéo đến đột nhiên biến mất cùng với những lời trấn an của Nữ Oa khiến bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, có điều cảnh tượng tiếp theo khiến bọn họ phải trợn mắt há miệng.
“Thế giới mẹ… Hoàn nguyên…” Lê Sơn vốn đã thoát ra khỏi thế giới mẹ, nhưng La Chinh hoàn nguyên toàn bộ thế giới mẹ, Lê Sơn cũng vừa vặn trở về vị trí vốn có.
Đối với các sinh linh trong Lê Sơn mà nói, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một cái nắp màu xanh lam, bầu trời trong xanh xuất hiện trên đỉnh Lê Sơn.
“Đây là… đây là trở về thế giới mẹ?”
“Trời ơi, sao có thể làm được?”
“Thần tích, nhất định là thần tích…”
Hàng trăm tỷ tỷ sinh linh trong thế giới mẹ đều được hoàn nguyên như cũ, thời gian La Chinh lựa chọn là sau khi Tà Thần đánh chết Cơ Hiên Viên và Thần Nông, hoàn cảnh bên trong thế giới mẹ tương đối ổn định, hàng trăm tỷ tỷ sinh linh sống trong đó ngược lại không phát hiện ra chuyện gì khác lạ.
“Thần Vực, hoàn nguyên…”
“Quy Khư Mộ Địa, hoàn nguyên…”
“Bỉ Ngạn, hoàn nguyên…”
“Thế giới Hỗn Độn, hoàn nguyên…”
“Hỗn Độn Chi Khí, hoàn nguyên…”
“Sáu đại Cổ Thần Hỗn Độn… hoàn nguyên…”
Thế giới Hỗn Độn có hệ sinh thái riêng của mình, Hỗn Độn Chi Khí cũng là một thứ vô cùng quan trọng, đương nhiên La Chinh sẽ không bớt đi.
Nhưng vùng đất Tuyệt Táng, Hàng Cách Giả và Xà Linh Vương thì La Chinh không hoàn nguyên, những kẻ này đều không cần thiết phải tồn tại.
Trong Tiên Phủ, La Chinh khẽ vung tay lên, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng lão quân, Khương Tử Nha, Nữ Oa bản tôn, Phục Hy bản tôn, Đông Hoàng Thái Nhất, Chúc Dung, Cộng Công, Đế Tuấn bản tôn… Thân xác của những anh kiệt này được sáng lập lại toàn bộ, từng luồng khí hồn cũng chui vào trong thân thể bản tôn.
Tiếp theo còn có Xi Vưu và toàn bộ tộc Cửu Lê…
Hoàn nguyên những người ở tiết điểm thời gian khác nhau đối với La Chinh đều chỉ là một cái nhấc tay, nhưng ai nấy sau khi được phục hồi đều mang vẻ mặt khó hiểu. Nhất là Khương Tử Nha, rõ ràng ông đã chết trong thế giới ngăn thứ tư, bây giờ đột nhiên sống lại trong Tiên Phủ, có thể tưởng tượng được trong lòng ông kinh hãi như thế nào.
Ba ngày sau, La Chinh mở yến tiệc lớn trong Tiên Phủ, người đến dự gần nghìn người.
Trong buổi tiệc có lão Anh, Diễm Phi làm mai.
Ba tháng sau, bên trong Trung Thần Châu ở thế giới mẹ có một buổi tiệc cưới long trọng. Những người có vai vế ở các châu lớn trong thế giới mẹ đều đi xa vạn dặm tới chúc mừng, người tới dự gần một trăm nghìn người…
Ba năm sau, nhà họ La có thêm sáu đứa con, ba nam ba nữ.
…
Ba mươi năm sau, trên đỉnh Thâm Không, La Chinh chắp tay sau lưng nhìn chăm chú tầng đất màu xám tro trước mắt.
Ba mươi năm nay hắn đã làm đủ trò với tầng đất màu xám tro này, đào một cái hố trên đó rồi đến móc tầng đất xám tro ra… Hành động này Tòng cũng đã từng làm, có thể tìm thấy trong ký ức.
Thứ người ta muốn biết là vô tận…
Ban đầu La Chinh không hiểu tại sao Tòng phải sáng tạo ra Ác, bây giờ mới hiểu được.
Đối với Tòng mà nói, Vùng Đất Hoàn Mỹ không khác gì thế giới Vô Niệm.
Ở cấp độ ấy, giam giữ vĩnh viễn và tự do vĩnh viễn là chung một khái niệm. Ở đâu cũng là một nhà giam, khác nhau ở chỗ kích thước lớn nhỏ của ngục giam này khác nhau.
Ba mươi năm nay, La Chinh có thể đạt được tất cả những thứ tốt đẹp mà mình mong muốn, cũng có thể có được tất cả những thứ tốt đẹp mà người bên cạnh mong muốn. Nhưng những thứ tốt đẹp kia đối với La Chinh mà nói dường như cũng chẳng tốt đẹp đến thế.
Hắn muốn tốn thời gian trên tầng đất màu xám tro kia hơn, muốn từ trong đó tìm ra một chút bí ẩn nào đó.
Nhưng mọi thử nghiệm đều phí công.
“Haiz…” La Chinh khẽ thở dài, ngồi xếp bằng không nhúc nhích trên không trung, nhìn tầng đất màu xám tro kia.
Lúc yên lặng nhìn chăm chú như vậy, hắn đột nhiên phát hiện phần trên của tầng đất màu xám tro xuất hiện một kẽ hở màu đen!
Đôi mắt La Chinh trợn to, thân hình cũng đứng bật dậy, đi tới bên cạnh kẽ hở màu đen kia.
Tầng đất màu xám tro này rất khó phá hỏng, không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện loại kẽ hở này, mà trong khe hở màu đen kia lại có chất lỏng màu xanh đen rỉ ra.
La Chinh đưa tay chạm thử vào chất lỏng màu đen đó. Giây phút hắn chạm vào nó, đôi mắt hắn bỗng nhiên trừng thật to, giọng của Tòng vang lên trong đầu hắn.
“La Chinh, ta đã rời khỏi Vùng Đất Hoàn Mỹ… Ta biết ngươi sẽ tò mò về thế giới bên ngoài Vùng Đất Hoàn Mỹ, cho nên thông qua ác dịch này nhắn lại cho ngươi. Những ác dịch này là thứ duy nhất có thể xuyên thủng tầng đất màu xám tro… Ta không tìm được biên giới của tầng đất màu xám tro, nhưng ở bên trong đó tìm được một hang động ngầm. Nó thông ra ngoài, thậm chí nó còn mở ra một con đường ngầm rất dài. Khi ngươi nhận được tin tức của ta thì ta đã rời đi bằng con đường ngầm này rồi. Nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi Vùng Đất Hoàn Mỹ, cơ hội nằm ngay trên người Tà Thần, đó là cách rời đi duy nhất”
Sau khi giọng nói của Tòng biến mất, ác dịch màu đen nhanh chóng đọng lại và tối đi, kẽ hở màu đen khép kín lại và biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
“Cơ hội rời khỏi Vùng Đất Hoàn Mỹ nằm trên người Tà Thần…” La Chinh lẩm bẩm.
Sau đó thân hình hắn bỗng nhiên biến mất, một giây sau đã xuất hiện ở sườn núi Lê Sơn.
Trên sườn núi Lê Sơn có một khoảnh rừng trống, trong khu đất trống có một gian nhà lá đơn sơ. Đây là chỗ ở của Tú Châu, ba mươi năm qua nàng ta vẫn luôn sống cuộc sống đơn giản ở nơi đây.
Thật ra nàng ta đang lặng lẽ chờ đợi, chờ Đấng Sáng Tạo thực hiện lời hứa hồi sinh Tà Thần.
Nhưng Tú Châu chưa từng thúc giục La Chinh lần nào. Nàng ta như có sự kiên nhẫn vô hạn, cho dù là mấy nghìn năm hay mấy chục nghìn năm thì cũng vẫn chờ.
Lúc Tú Châu thấy La Chinh thì hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm: “Ngài muốn hồi sinh chàng ư?”
“Đúng” La Chinh gật đầu.
“Nhưng chàng rất nguy hiểm” Tú Châu nói tiếp.
“Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của nguy hiểm” La Chinh đáp lại.
Năng lượng cuộn trào trong hư không.
Vật chất ngưng tụ.
Thân xác bắt đầu được tạo ra.
Trái tim đập mạnh theo nhịp.
Người kia mở to đôi mắt hoang mang, khóe môi lại theo thói quen cong lên nở một nụ cười xảo trá.
(HẾT)