Trước đó không lâu, Cơ Hiên Viên, Thần Nông và “Không” đã từng tiến hành đại hủy diệt thế giới mẹ. Bọn họ dùng lửa của “không gian cực tiểu” để liên tiếp phá hủy ba trăm đại châu. Nhưng đây không phải là hủy diệt hoàn toàn như trên mặt chữ… Mặc dù sinh linh bị đốt cháy nhưng vật chất vẫn còn tồn tại, nền tảng nuôi dưỡng vật chất vẫn còn đó. Ngay cả đại dương bị ngọn lửa làm bốc hơi, cuối cùng cũng hóa thành cơn mưa rào quay về với mặt đấtNhưng Tà Thần lại khiến tất cả vật chất chuyển hóa thành năng lượng tinh khiết để thi triển ra động Vãng Phản to lớn. Kiểu hủy diệt rút củi dưới đáy nồi như thế này vĩnh viễn không bao giờ nghịch chuyển được. Đối mặt với Hàng Cách Giả hùng hổ dọa người, dường như Tà Thần chỉ còn lại cách này thôi.
Trong vùng đất Tuyệt Táng, phía trước mặt Hàng Cách Giả có một màng sáng màu xanh thẳm. Ở giữa màng sáng này có một quả cầu cực lớn. Quả cầu này chính là thế giới mẹ, mặt ngoài có từng đốm màu xanh đậm bao phủ.
“Ha ha ha…” Hàng Cách Giả phát ra tiếng cười trầm thấp.
“Tiêu hao một lượng lớn vật chất để chuyển hóa thành năng lượng, chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát. Ngươi có thể chèo chống được mấy hiệp chứ?”
Trên đài Phỉ Thúy, trước mặt La Chinh cũng có một màng sáng màu lam. Hắn cũng phát hiện được cảnh túng quẫn của Tà Thần.
“Nhìn dáng vẻ này, Tà Thần đã tiêu hao hết hơn trăm đại châu rồi. Chúng sinh trong thế giới mẹ đúng là đáng thương” La Chinh lộ ra vẻ mặt thương hại.
“Đứng ở góc độ của Tà Thần thì hắn ta không hề làm sai” Khổ Thụ chớp mắt nói: “Nếu không hy sinh những đại châu này thì toàn bộ sinh linh trong thế giới mẹ sẽ bị hủy diệt”
“Nhưng vật chất trong thế mẹ bị tiêu hao hết thì hắn ta nhất định sẽ bại trận” Nữ Oa phán đoán.
La Chinh gật đầu, tán thành phán đoán của Nữ Oa.
Văn Địa Chi một mực không nói gì đột nhiên nói: “Chưa chắc…”
Đám Khổ Thụ, La Chinh, Nữ Oa đồng loạt nhìn về phía y.
Văn Địa Chi là phủ chủ của Đại Sai Tưởng phủ, học rộng tài cao tới mức Khổ Thụ cũng cảm thấy mặc cảm. E rằng y có kiến giải độc đáo khác.
“Chư vị đều có thể tạo dựng đường hầm không gian một cách dễ dàng phải không?” Địa Văn Chi hỏi.
Đám Phục Hy gật đầu.
Y duỗi hai ngón tay ra, sức mạnh không gian bắn từ đầu ngón tay ra. Một đường hầm không gian nho nhỏ hình thành trên đầu ngón tay Văn Địa Chi. Ngay sau đó là đường hầm thứ hai, thứ ba, thứ tư… Trong khoảng thời gian ngắn, trong một tấc vuông có hơn một nghìn đường hầm không gian dài gần một tấc.
“Văn Địa Chi, ngươi đang làm gì vậy?” Khổ Thụ tỏ ra không hiểu.
Y không đáp mà vẫn tiếp tục tạo ra đường hầm không gian. Lúc Văn Địa Chi tạo ra một nghìn năm trăm đường hầm không gian, không gian giữa hai cánh tay y đột nhiên trở nên không ổn định. Những đường hầm không gian vốn ngay ngắn, quấn lấy nhau đột nhiên nổ tung.
Nhưng vào giây phút chúng nổ tung, hai tay Văn Địa Chi khẽ xoa vào nhau, năng lượng nổ tung đột nhiên biến mất trong tay y.
“Đây là ý gì? Làm ảo thuật ư?” Phục Hy cảm thấy khó hiểu.
Nữ Oa phản ứng lại đầu tiên: “Số lượng đường hầm không gian trong cùng một khu vực có hạn. Nếu số lượng quá nhiều sẽ sụp đổ…”
Nữ Oa cũng từng làm thí nghiệm tương tự, nhưng nàng không nhớ tới điểm này.
“Nói cách khác…” La Chinh hơi nhíu mày.
“Động Vãng Phản tích chứa sức mạnh không gian nhiều hơn, nếu trong một khu vực có quá nhiều động Vãng Phản thì càng dễ sụp đổ” Văn Địa Chi suy đoán.
“Khu vực này có thể chịu được bao nhiêu động Vãng Phản?” Khổ Thụ hỏi.
Văn Địa Chi lắc đầu: “Ta không dự đoán được. Có lẽ khoảng hai mươi, ba mươi cái. Nhưng cũng có thể nhiều hơn nữa…”
“Nếu động Vãng Phản sụp đổ thì kim Chung Yên ở bên trong động Vãng Phản có bị phá hỏng không?” Phục Hy hỏi.
Văn Địa Chi vẫn lắc đầu, y chỉ có thể phỏng đoán đại khái từ lượng tri thức mà mình có, không thể nào chuẩn tới từng li từng tí được.
La Chinh thả ra động Vãng Phản thứ hai mươi mốt, Hàng Cách Giải lại thả ra động thứ hai mươi hai, Tà Thần thì thả ra động thứ hai mươi ba…
Trận đấu sau khi Chung Yên giáng lâm trở nên nhàm chán. Biến số duy nhất chính là Tà Thần đang đau khổ chèo chống.
Mỗi khi hắn ta chuyển hóa một vài đại châu, những Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh mà Tà Thần mời tới lại lộ ra vẻ mặt đau thương. Nhưng bọn họ không dám nói bất cứ câu nào. Thân ở trong thế giới mẹ nên tính mạng vốn chẳng thuộc về họ, nếu Tà Thần không vui, bản thân bọn họ cũng sẽ bị chuyển thành năng lượng!
Thông Thiên giáo chủ không nói gì, nhưng sắc mặt cũng vô cùng căng thẳng. Nhìn từ chiều hướng này thì bọn họ đã thua.
Không lâu sau, Hàng Cách Giả lại thả ra động Vãng Phản thứ ba mươi mốt. Trong khu vực rộng lớn này đã có sáu mươi hai hang động cực lớn xuất hiện. “Kim” như đi vào mê cung, không có cách nào phân biệt đoạn nào ở phía trước, đoạn nào ở phía sau.
Tà Thần chuyển hóa hơn ba mươi đại châu để thả ra một động đen mà chẳng hề do dự. Lúc này, xung quanh động đen đã mơ hồ hơi vặn vẹo. Quỷ dị nhất là gợn sóng vặn vẹo ở cái động đen này cũng xuất hiện ở những động đen khác. Tà Thần thấy cảnh này thì tươi cười: “Cuối cùng cũng tới…”
Tà Thần bản tôn có mấy chục nghìn phân thân, mỗi người bọn họ đều thông minh tuyệt đỉnh. Dưới sự sắp xếp của Tà Thần, mỗi Tà Thần đều có suy nghĩ độc lập, tiến hành đủ loại thí nghiệm kỳ lạ, thí nghiệm không gian là một phạm trù rất phổ biến. Vì thế Tà Thần hiểu rõ động Vãng Phản có kích thước lớn như vậy sẽ nhanh chóng sụp đổ. Thứ mà hắn ta đợi chính là giờ khắc này!
“Soạt!”
Tà Thần lại thả ra một động trắng, xung quanh động trắng cũng xuất hiện gợn sóng. Khi gợn sóng tràn tới các động trắng khác, tất cả các động Vãng Phản cũng bắt đầu trái xoay phải lắc, lúc thì phình to lên, lúc thì thu nhỏ lại. Từng đường hầm không gian vừa ngắn vừa nhỏ trở nên cực kỳ không ổn định!
“Kim” là một chỉnh thể cứng rắn, đương nhiên sẽ xung đột với tất cả động Vãng Phản.
Có một số động Vãng Phản thu nhỏ đã siết chặt lấy “kim”, không gian và kim ma sát với nhau trong thế giới hỗn độn, phát ra tiếng rít chói tai. Lúc động Vãng Phản phình to lên cũng va chạm với “kim”, sinh ra không gian bị bóp méo mãnh liệt hơn.
Không gian trở nên cực kỳ hỗn loạn…
“Thực sự bắt đầu rồi! Chỉ mới có ba mươi hai động Vãng Phản mà không gian đã không chịu nổi rồi ư!” Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc.
La Niệm trợn tròn mắt nhìn những động đen trắng, hỏi: “Dường như động Vãng Phản không làm gì được ‘kim’. Cây ‘kim’ này cứng như vậy sao!”
Sắc mặt của Văn Địa Chi trở nên khó coi: “Nếu như ‘kim’ bị động Vãng Phản sắp tan vỡ cắt ra từng đoạn thì còn tốt, ba vùng đất sơ khai sẽ chỉ bị gió bão không gian xung kích mà thôi…”
“Nếu không cắt đứt thì sao?” La Chinh hỏi.
“Kim sẽ phải tiếp nhận một ứng lực rất lớn, bị sức mạnh không gian ép thành cong queo”
Văn Địa Chi co một ngón tay lại.
“Sau đó… Thẳng băng!”
Y búng mạnh ngón tay ra.
Động tác này cực kỳ sống động. “Kim” sẽ trở thành một cọng dây thun đột nhiên bắn ra, ứng lực cực lớn được phóng ra sẽ phá hủy tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc!
Khi Văn Địa Chi vừa làm mẫu thì ba mươi hai động Vãng Phản cũng đồng thời bị vỡ, chỉ còn lại từng đoạn “kim” bay lơ lửng trong không trung. Cây kim này không hề bị cắt ra, đây chỉ là giả tượng được hình thành do không gian hỗn loạn.
Vào giây phút động Vãng Phản sụp đổ, từng đoạn kim này như những con đỉa đang điên cuồng giãy giụa, vặn vẹo.