Bộ phận quan trọng nhất của Thiên Nhãn Nham Đằng chính là “Thiên Nhãn”. Là một loài thực vật, bất cứ bộ phận nào trên thân thể nó bị kim loại cắt đứt cũng có thể mọc lại một cách nhanh chóngTộc Tiễn Thốc Tinh Ma từng khai chiến với đám “Thiểm Quỷ” của Thái Thanh Thiên. Đám Thiểm Quỷ này có thể dịch chuyển không gian cấp tốc tới hàng nghìn dặm. Trong quá trình dịch chuyển, chúng đã cắt Thiên Nhãn Nham Đằng thành mấy chục đoạn. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, mỗi đoạn Thiên Nhãn Nham Đằng lại biến thành một bộ phận độc lập. Dưới khả năng sinh trưởng mãnh liệt, thậm chí Thiên Nhãn Nham Đằng còn nhận được nhiều sức chiến đấu hơn.
Nhưng nhát rìu chém từ hư không xuống khác với lần trước, nơi mà cái rìu vàng này chém vào được dát lên một tầng hào quang màu vàng kim. Nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện tầng hào quang màu vàng kim kia là một ngọn lửa nhỏ màu vàng.
Ngọn lửa này nhanh chóng cháy lan theo dây leo giống như một cái miệng màu vàng kim, nó muốn đốt sạch dây leo.
“Vèo…”
Một ánh kiếm sắc bén màu vàng kim chém vào dây leo, chặt đứt đoạn dây leo đang bị lửa thiêu đốt kia. Người xuất kiếm chính là Đông Hoàng. Đoạn dây leo ngắn bị chém đứt kia bị thiêu rụi chỉ trong nháy mắt.
“Ai là người dùng rìu vàng ra tay?” Lão Anh hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta không tìm thấy mục tiêu. Sức mạnh không gian này xuất hiện quá kỳ dị” Phục Hy vừa dùng Thiên Nhãn vừa khuếch tán thần thức ra ngoài.
Cái rìu lớn kìa xuất hiện, sau đó lại phá không gian rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Phục Hy lại chẳng thể tìm được vị trí của đối phương.
“Cái rìu vàng vừa rồi chính là vũ khí của người đầu trâu” Huyết Sư nói.
Người đầu trâu là một trong những dị tộc nguy hiểm nhất trong Thái Thanh Thiên. Sức chiến đấu của cá thể cực kỳ đáng sợ, chỉ có điều năng lực di chuyển của bọn họ rất kém, chỉ cần giữ được một khoảng cách với người đầu trâu thì có thể đảm bảo an toàn của bản thân.
“Hừ, những tộc nhân của dị tộc kia không ngu ngốc đâu. Nếu bọn chúng có cùng mục tiêu thì sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Đây mới là điều khó giải quyết nhất” Huyết Lang bĩu môi nói.
Một dị tộc đơn độc thì không đáng sợ. Rất nhiều dị tộc trong Thái Thanh Thiên có thực lực mạnh mẽ, nhưng gần như mỗi dị tộc lại có hạn chế riêng.
Người đầu trâu được xưng là có sức chiến đấu mạnh nhất. Nếu ai bị chúng vây lại thì chắc chắn sẽ phải chết.
Lúc trước, đám thợ săn Bất Hủ không hề sợ người đầu trâu. Dựa vào ưu thế tốc độ, bọn họ có thể dễ dàng trêu đùa đám người đầu trâu đó. Nhưng bây giờ đã khác, tất cả các dị tộc đều muốn đối phó với đám người La Chinh. Năng lực của bọn chúng kết hợp lại với nhau sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ. Đừng nói đám người La Chinh, ngay cả tộc Vô Không hay văn minh Nguyên Linh đụng phải “liên minh người dị tộc” cũng chắc chắn bị tổn thất lớn.
“Vù…”
Trên đỉnh đầu của đoàn người bỗng nhiên xuất hiện một sóng dao động không gian, kèm theo đó là một vệt sáng màu vàng kim xuất hiện. Lại một chiếc rìu khổng lồ màu vàng xuất hiện và bổ xuống đầu đoàn người!
Lần này, Thiên Nhãn Nham Đằng đã chuẩn bị từ trước, nó nhẹ nhàng uốn người như rắn tránh thoát được nhát chém của chiếc rìu khổng lồ kia. Cái rìu vàng khổng lồ này chỉ chém trúng mặt đất, tạo thành một khe nứt thuần một màu vàng kim. Trong khe nứt là ngọn lửa nhỏ màu vàng kim đang cháy hừng hực. Nhưng dường như ngọn lửa màu vàng này không đốt được đá, chỉ chốc lát nó đã bị dập tắt.
“Bất kể bọn chúng ở đâu thì chúng ta cứ leo lên tầng cao nhất của cao nguyên Thiên Thê đã” La Chinh nói.
Thiên Nhãn Nham Đằng không dám chậm trễ chút nào, uốn éo thân thể và bắt đầu chạy như bay trên bình nguyên.
“Vù…”
Lúc Thiên Nhãn Nham Đằng lao đi thì không gian ở phía trên lại xuất hiện sóng dao động. Lần này, hai chiếc rìu vàng đồng thời xuất hiện! Hai chiếc rìu vàng này ở hai bên trái, phải đã hoàn toàn cắt đứt con đường né tránh của Thiên Nhãn Nham Đằng.
“Đi về hướng bên trái!”
La Chinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái rìu cực lớn lấp lánh ánh vàng và gào lên.
Thiên Nhãn Nham Đằng không nghĩ nhiều, lập tức xoay thân thể dây leo của mình về bên trái. Đám người Phục Hy, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương rối rít tản ra khi thấy chiếc rìu màu vàng kim kia sắp chém xuống đầu, chỉ có một mình La Chinh là lao lên phía trước.
“Tên nhãi này…” Huyết Sư đột nhiên trợn tròn mắt.
“Mau tránh ra, ngươi không muốn sống nữa à?” Huyết Nha lên tiếng nhắc nhở.
Lưỡi rìu của người đầu trâu không chỉ có uy lực cực lớn mà trên lưỡi rìu còn có ngọn lửa màu vàng kim tên là “Kim Linh Phệ Diễm”. Nếu là vật chết thì không cần sợ ngọn lửa này, vì thế nó mới không đốt được tảng đá. Nhưng nếu là vật sống thì sẽ bị thiêu rụi chỉ trong thời gian ngắn.
“Cạch!”
La Chinh giơ hai tay lên, đứng thẳng người đón lấy một chiếc rìu lớn màu vàng kim. Chiếc rìu màu vàng kim kia cực kỳ sắc bén nhưng lại chẳng thể chém rách được thân thể của La Chinh.
“Thân thể mạnh quá!”
“Thân thể của hắn còn mạnh hơn cả Hắc Mông đấy!”
“Vấn đề là Kim Linh Phệ Diễm rất phiền phức, nó sẽ cắn nuốt hết thân thể hắn…”
Ba tên thợ săn Bất Hủ nhìn chằm chằm vào La Chinh với vẻ sốt ruột. Ngọn lửa nhỏ nhau vàng kim thuận theo lưỡi rìu lan xuống bả vai của La Chinh rồi bốc cháy “xèo xèo”. Thân thể gần như không thể phá hủy của La Chinh nhanh chóng trở nên nhăn nheo rồi nứt ra, sau đó bị cháy đen.
“Ngươi sẽ để ta bị cháy rụi hoàn toàn à?” La Chinh dùng hai tay đỡ rìu vàng và thì thào nói.
Tốc độ lan ra của Kim Linh Phệ Diễm càng lúc càng nhanh. Nếu không khắc chế nó thì toàn thân La Chinh sẽ bị thiêu không còn một mảnh, đương nhiên cũng bao gồm cả Khởi Nguyên Thần Huyết.
Trên thực tế, thẻ đánh bạc duy nhất của La Chinh với Khởi Nguyên Thần Huyết chính là “đồng quy vu tận (*)”. Nếu trong lúc La Chinh giúp đỡ đồng đội, không gặp nguy hiểm tới tính mạng, thậm chí không ảnh hưởng tới Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể thì nó sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
(*) Đồng quy vu tận: có nghĩa là hai bên cùng chết chung.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Khởi Nguyên Thần Huyết phản ứng rất nhanh…
“Vù!”
Bả vai của La Chinh đột nhiên sưng phồng lên, hình thành một cái u lớn. Sau đó, cái u này đột nhiên nổ tung, bên trong đó là một cái miệng lớn đầy răng nhọn.
“Lại nữa…”
Nhìn thấy cái miệng trên bờ vai, La Chinh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Khởi Nguyên Thần Huyết quả thực rất mạnh, chí ít cho tới bây giờ La Chinh vẫn chưa thấy được cực hạn của nó, hoặc nó có nhược điểm gì. Nhưng mỗi lần thứ này bộc lộ thần thông đều khiến thân thể của hắn biến thành hình dạng kỳ lạ, thậm chí còn trở nên quái dị tới mức đáng sợ…
“Vù vù…”
Cái miệng to đùng này đột nhiên hút một cái khiến Kim Linh Phệ Diễm bị hút vào trong đó, hào quang màu vàng kim trên lưỡi rìu cũng bị hút vào trong theo. Trong nháy mắt, chiếc rìu lấp lánh ánh vàng hóa thành một chiếc rìu sắt thông thường vô cùng ảm đạm. Một tiếng “tạch” vang lên, hai tay La Chinh hơi dùng lực đã bẻ gãy được chiếc rìu khổng lồ kia!
Đám thợ săn Bất Hủ thấy cảnh này thì tròng mắt gần như rơi ra ngoài. Sao trên vai tên nhãi này lại mọc ra một cái miệng? Nó còn có thể trực tiếp cắn nuốt Kim Linh Phệ Diễm?
Huyết Lang là người có tâm cơ sâu nhất trong ba tên thợ săn Bất Hủ, gã cũng là người có kiến thức uyên thâm nhất. Huyết Lang đã đoán sơ được một chút, dường như La Chinh có thể điều chỉnh kết cấu thân thể khi bản thân đối mặt với nguy hiểm. Nếu hắn có thể hút Kim Linh Phệ Diễm một cách dễ dàng như vậy thì có khi nào La Chinh cũng có phương pháp đối kháng với những thần thông khác?
Nếu hắn thật sự làm được, há chẳng phải không gì là không làm được hay sao?
Nhưng Huyết Lang chỉ thầm suy đoán trong lòng, có lẽ trùng hợp là thân thể của La Chinh có thể khắc chế Kim Linh Phệ Diễm. Vấn đề là lúc trước La Chinh đã dùng hình thái kỳ lạ để thoát ra khỏi “Hắc Nhật”. Trên thế giới này, không thể nào có chuyện trùng hợp nhiều như vậy được. Có lẽ huynh đệ Huyết Nha và Huyết Sư đã lựa chọn đúng.
Lúc La Chinh phá hủy chiếc rìu khổng lồ này, trên bầu trời lại xuất hiện nhiều sức mạnh không gian hơn. Sau đó, từng chiếc rìu lấp lánh hào quang màu vàng kim liên tiếp bổ xuống.