Trong Thanh Ẩn điện có tới hơn trăm chân thần đang đứng. Gần nửa số người trong đó xuất thân từ đảo nổi, là lớp con em của đảo nổi. Nửa còn lại thì có xuất thân từ thần mộc Phù Tang, cũng chính là người trong tộc chính của Đông Phương giaSo với những gia tộc quyền thế khác, gốc gác của Đông Phương gia vững chắc hơn nhiều, lớp con em mà tộc chính của Đông Phương gia đề cử tới cũng không thể coi nhẹ, hoặc có thể nói dù Đông Phương gia không dựa vào đảo nổi thì vẫn có thể bồi dưỡng ra thanh niên tuấn kiệt chẳng thua kém gì con em trên đảo nổi.
Sau khi Đông Phương Thuần Quân xuất hiện, đám con cháu của Đông Phương gia đều lộ vẻ sùng kính. Bọn họ biết, người trung niên cao lớn trước mắt này chính là tộc trưởng của Đông Phương gia, cũng là thánh nhân đứng đầu trong Thần vực.
Thánh nhân đứng đầu, có lẽ danh xưng này cũng chưa quá chuẩn xác.
Dù sao giữa các thánh nhân với nhau sẽ không dễ dàng động thủ. Có lẽ có một vài thánh nhân vẫn ẩn nhẫn không lộ ra, thậm chí có khả năng thực lực của họ còn mạnh hơn cả Đông Phương Thuần Quân.
Nhưng ngoài sáng, đa số chân thần đều cho rằng Đông Phương Thuần Quân là người mạnh nhất trong các thánh nhân.
“Tham kiến Đông Phương đại thánh”
Đám người trong Thanh Ẩn điện hành lễ với Đông Phương Thuần Quân.
Đông Phương Thuần Quân nhìn xuống đám người phía dưới, khẽ gật đầu rồi nói: “Đông Phương gia ta có thể dùng sức mạnh của một gia tộc để đứng vững ở đỉnh của đảo nổi, không phải dựa vào một mình ta mà là tất cả các chư vị tinh anh tuấn kiệt, các ngươi mới là tương lai của Đông Phương gia. Dựa theo tộc quy của gia tộc Đông Phương, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có con em ưu tú nhất tới, lần ban thưởng này sẽ do ta đích thân làm”
Đám người phía dưới lập tức hứng thú hơn hẳn.
Những người có thể đứng ở đây đều là người có biểu hiện nổi trội trong thời gian gần nhất. Trong đám bọn họ, người thì thu hoạch rất khá khẩm trong cấm địa, cống hiến nhiều hơn cho gia tộc, người thì có biểu hiện nổi trội trên sân đấu, tiềm lực cực mạnh…
Lần này bọn họ được gia chủ đích thân ban thưởng nên đương nhiên cực kỳ chờ mong.
Sau đó, một á thánh của Đông Phương gia đứng ở một góc trong Thanh Ẩn điện lặng lẽ đi tới bên cạnh Đông Phương Thuần Quân, thì thầm vào tai ông ta một lúc.
Trong lúc ấy, ánh mắt của Đông Phương Thuần Quân liếc tới một góc trong Thanh Ẩn điện.
Đám người trong đại điện cũng chú ý tới ánh mắt của Đông Phương Thuần Quân, bèn lặng lẽ nhìn qua.
Ở đó, một thanh niên mặc áo trắng đang đứng thẳng tắp.
Chỉ lát sau, Đông Phương Thuần Quân mỉm cười, nói: “Vùng đất thần mộc Phù Tang đúng là địa linh nhân kiệt, trong ngoại tộc lại có được tinh anh nhường này quả là may mắn của Đông Phương gia ta. Ngươi tên là Thiên Kiếm đúng không?”
Vừa nghe được lời nói của Đông Phương Thuần Quân, trong Thanh Ẩn điện lập tức xôn xao hẳn lên.
“Thiên Kiếm? Hắn ta chính là Thiên Kiếm ư?”
“Không ngờ Thiên Kiếm lại là con cháu trên đảo nổi của Đông Phương gia ta, hơn nữa còn là con cháu ngoại tộc nữa…”
“Bữa giờ ta còn đang nghĩ xem là con cháu của nhà nào!”
Bọn họ không ngờ người ở trong góc ấy lại là chân thần cấp cao hạng nhất trong sân đấu chúng thần. Nghe nói người này còn định khiêu chiến vượt cấp với đại viên mãn!
Nhưng lúc trước chẳng ai biết người này thuộc gia tộc nào.
Một vài người không biết chuyện thậm chí còn phỏng đoán có phải Thiên Kiếm là người nặc danh kia không?
Bây giờ hắn ta lại bỗng xuất hiện ở đảo nổi của Đông Phương gia, ngay trong Thanh Ẩn điện, đương nhiên sẽ khiến đám con cháu của Đông Phương gia giật nảy mình rồi.
Trong ánh mắt của những người nhìn về phía Thiên Kiếm có hâm mộ, có ghen ghét, thậm chí có một vài ánh mắt hằn thù. Dù sao, vì leo lên vị trí đầu bảng, Thiên Kiếm cũng từng đánh bại một vài đệ tử của Đông Phương gia, một vài người ở trong Thanh Ẩn điện cũng từng thua Thiên Kiếm.
Thiên Kiếm chắp tay hành lễ với Đông Phương Thuần Quân, cao giọng đáp: “Vâng!”
“Không tệ” Đông Phương Thuần Quân lộ vẻ tán thưởng: “Có thể tiến thẳng đến hạng nhất mà không một trận nào, nhìn chung trong suốt mấy thần kỷ nguyên nay, ngươi có thể xem như là một trong những người ưu tú nhất…”
Nói tới đây, trong mắt Đông Phương Thuần Quân lộ ra một chút lo lắng khó có thể nhận ra được.
Thiên Kiếm thắng một mạch liên tiếp hai mươi chín trận, cho dù là các thánh nhân năm xưa cũng không thể đạt được kỷ lục như vậy.
Khi nói tới kỷ lục thắng liên tiếp, Đông Phương Thuần Quân không khỏi nhớ tới người nặc danh, nghĩ tới La Chinh.
Lần trước, ở trong thế giới dưới lòng đất, Lê Lạc Thủy đã dùng đại thần thông để đưa La Chinh đi.
Với tính tình của Đông Phương Thuần Quân, ông ta nhất quyết sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng ông ta gần như đã tìm khắp toàn bộ Thần vực mà vẫn không hề phát hiện bóng dáng của tên nhóc kia đâu. Điều này khiến ông ta cực ký khó chịu và không cam lòng.
Mối hận của ông ta đối với La Chinh không chỉ đơn giản là muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc, mà nguyên nhân lớn nhất chính là thân phận của La Chinh. Hắn là con trai của La Tiêu và Lê Lạc Thủy, làm sao Đông Phương Thuần Quân có thể chịu đựng được sự tồn tại của nghiệt tử này?
Thân là đàn ông, cho dù lòng dạ có bao dung cỡ nào đi nữa, đối mặt với chuyện như vậy cũng nhất định sẽ hẹp hòi.
“Hy vọng ngươi sẽ không ngừng cố gắng, sáng tạo ra kỷ lục đầu tiên về thắng liên tiếp” Đông Phương Thuần Quân lại nói thêm.
Dứt lời, ông ta khẽ nắm tay lại, hai luồng hào quang màu xanh và màu vàng trong tay ông ta chầm chậm xoay tròn và bay lên. Chỉ một lát sau, chúng liền hóa thành hai thanh bảo kiếm.
Vừa thấy hai thanh bảo kiếm này, những người ở phía dưới lại bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Là đôi kiếm Thanh Hoàng”
“Kiếm xanh là Ngũ Linh, kiếm vàng là Thiếu Nguyệt. Gia chủ ban đôi kiếm này cho Thiên Kiếm, một kẻ ngoại tộc sao?”
“Không đúng, Thiên Kiếm đâu có sử dụng song kiếm đâu. Vì sao gia chủ lại lấy đôi kiếm này ra?”
Đôi kiếm Thanh Hoàng chậm rãi bay lơ lửng trong tay của Đông Phương Thuần Quân, ánh mắt của ông ta rơi vào người một cô gái đứng bên cạnh Thiên Kiếm.
Cô gái này mặc váy dài ba màu, dung mạo xinh đẹp. Nàng ta chỉ đứng đó thôi cũng toát ra một sức sống khác biệt.
“Đông Phương Nghênh Thanh, ngươi thuộc về chi chữ Hằng phải không? Ngươi hãy thay ta hỏi thăm phụ thân Hằng Mân của ngươi một câu. Chi của các ngươi đào tạo được ra một cô gái thông minh xinh đẹp như thế, đúng là rất tốt. Đôi kiếm Thanh Hoàng này, ta ban cho hai người các ngươi” Đông Phương Thuần Quân nhàn nhạt cười nói.
Cô gái này chính là Đông Phương Nghênh Thanh, người từng được Hoa Thiên Mệnh cứu. Kể từ khi ấy, Đông Phương Nghênh Thanh luôn đi theo hắn ta.
Về sau nàng ta lại sinh ra tính ỷ lại vào Hoa Thiên Mệnh, đến khi có cơ hội trở về Đông Phương gia, nàng ta đã không thể rời khỏi hắn ta được nữa.
Trong mắt của Đông Phương Nghênh Thanh, Thiên Kiếm mãi mãi vẫn thần bí như vậy.
Cho tới bây giờ, Đông Phương Nghênh Thanh vẫn không thể nhìn thấu hắn ta được. Có lẽ, vì lực hấp dẫn của sự thần bí kia đã khiến nàng ta bỏ qua mọi điều khác.
Đông Phương Nghênh Thanh đưa một người không rõ lai lịch vào Đông Phương gia có thể đem đến một tai họa ngầm không hề nhỏ. Thiên Kiếm bỗng nhiên yêu cầu gia nhập Đông Phương gia, nhất định hắn ta có mưu đồ gì đó, thế nhưng nàng ta vẫn giúp Thiên Kiếm che giấu tất cả, ví dụ như chuyện đáng sợ như hắn ta có thể ăn tảng đá. Tất cả những điều này đều là nàng ta cam tâm tình nguyện.
Dưới cái nhìn của người bên ngoài, Thiên Kiếm phải nhờ Đông Phương Nghênh Thanh mới có thể tiến vào đảo nổi. Sau này, nếu bọn họ kết làm thần lữ, đương nhiên Thiên Kiếm sẽ là người của Đông Phương gia.
Nhưng Đông Phương Nghênh Thanh biết, mình và Thiên Kiếm chỉ là quan hệ phụ thuộc mà thôi.
“Hai đứa trẻ này, còn không mau cảm ơn gia chủ đi” Tên á thánh ở phía trên thúc giục.
Hoa Thiên Mệnh nở một nụ cười nhẹ như mây gió, chắp tay hành lễ với Đông Phương Thuần Quân ở phía xa xa, còn Đông Phương Nghênh Thanh thì đan tay hành lễ.
“Cảm ơn Đông Phương đại thánh”
“Tạ ơn gia chủ”
Ngón tay của Đông Phương Thuân Quân khẽ động, đôi kiếm Thanh Hoàng bay vụt về phía hai người.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!