Ở bên trong Tứ Trọng Thiên, La Chinh dùng sức mạnh của một người phá hủy thần miếu của tộc Hữu Hùng. Có điều khi ấy thân xác của La Chinh có ưu thế cực lớn, dù sao thực lực của đám dương hồn kia có hạn, căn bản không cách nào đối kháng lại hắnNhưng nơi này là Tam Thập Trọng Thiên! Đã là sinh linh Bỉ Ngạn của Tam Thập Trọng Thiên, thực lực đều không yếu! Huống hồ sau khi dương hồn lột xác, thăng hoa thành Thánh Hồn, thực lực cũng tăng đột biến, có khả năng đối kháng với thân xác!
La Chinh đứng sừng sững trên tường băng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của khá nhiều ánh mắt. Trước giờ chưa từng có ai dám ngang ngược trong tòa thành băng này, chỉ riêng việc La Chinh đứng đó đã là một loại khiêu khích!
“Tên nhãi Nhân tộc không biết sống chết ở đâu tới…”
Có vài sinh linh cao lớn đang đứng trên một sân thượng ở cách đó không xa, trên người bọn họ bao bọc một lớp vảy màu bạc, dáng người cao lớn mà cường tráng, trên cái đầu lớn là một lớp lông vàng tung bay theo gió.
Đó là tộc Lân Sư, từng là văn minh chúa tể của vòng Hỗn Độn thứ ba trăm ba mươi bảy. Tộc Lân Sư có quan hệ giao hảo với văn minh Nguyên Linh, sau khi tiến vào Bỉ Ngạn đã trực tiếp nương nhờ vào văn minh Nguyên Linh, coi như một trong những văn minh Bỉ Ngạn trung thành với văn minh Nguyên Linh nhất!
Đám người tộc Lân Sư này thấy La Chinh xâm nhập, đương nhiên dâng lên địch ý mãnh liệt!
“Gào…”
Theo sau một tiếng gầm gừ, những tộc nhân tộc Lân Sư kia đột nhiên nhảy lên. Sau khi liên tục nhảy lên trên tòa kiến trúc được đắp từ băng cứng thì chúng leo lên tường băng, vồ thẳng về phía đầu La Chinh!
Tộc nhân tộc Lân Sư chiến đấu không dựa vào thần thông mà tu luyện bản năng chiến đấu đặc thù, dưới sự trợ giúp của bản năng chiến đấu, gần như mỗi kích đều là trí mạng, đồng thời lúc ứng phó với công kích trí mạng của kẻ địch, bọn họ có thể cố gắng hết sức né tránh hoặc là hóa giải!
Nếu là lúc đối mặt với đối thủ có thực lực ngang tầm với mình, tộc nhân tộc Lân Sư gần như bất khả chiến bại, chỉ khi nào đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình, sức mạnh mà bản năng chiến đấu gia tăng cho bản thân cực kỳ có hạn.
Thân xác của La Chinh đã được Phạt Thể Cương Ngọc cường hóa đến cực hạn, còn có thêm Hồn Nguyên Chi Linh gia cố. Với thực lực bây giờ của hắn, ngoài đám Ngũ Hành Linh Nô kia ra, những sinh linh Bỉ Ngạn bình thường đương nhiên chẳng đáng để vào mắt!
Nháy mắt khi tộc nhân tộc Lân Sư đầu tiên lao tới gần La Chinh, thân thể La Chinh hơi khuỵu xuống, một đấm đánh lên trên, đập thật mạnh vào bụng tộc nhân tộc Lân Sư kia.
Toàn thân tộc nhân tộc Lân Sư cũng được bao bọc bởi một lớp vảy vô cùng kiên cố, duy chỉ có bụng là nơi mềm mại nhất, sức mạnh của nắm đấm của La Chinh truyền đi, toàn bộ xương cốt bên trong cơ thể tộc nhân tộc Lân Sư này nháy mắt gãy lìa, trực tiếp gục xuống ngay bên cạnh La Chinh.
Mới vừa giải quyết tên tộc nhân tộc Lân Sư này, tên tộc nhân tộc Lân Sư thứ hai đã xòe móng nhọn quào về phía đầu La Chinh!
Tay La Chinh nhanh như chớp, ra tay sau nhưng lại tới mục tiêu trước, trở tay chặn móng vuốt sắc nhọn kia, thân thể bỗng nhiên quay lại, coi tộc nhân tộc Lân Sư kia làm vũ khí xoay một vòng tròn!
“Ầm ầm ầm ầm…”
Mấy tộc nhân tộc Lân Sư phía sau không tránh né kịp, trực tiếp bị đập rơi xuống khỏi tường băng, sau đó La Chinh dùng sức ném một cái, tên tộc nhân tộc Lân Sư bị hắn nắm lấy bị ném bay lên độ cao mười mấy trượng, vẽ ra một đường vòng cung, rơi xuống đập sập một tòa kiến trúc ở phía xa.
“Động tĩnh còn chưa đủ lớn” La Chinh nhìn về phía xa, nếu đã tới để đập phá đương nhiên huyên náo càng lớn càng tốt.
Ngay khi La Chinh đang suy nghĩ làm thế nào để tạo ra động tĩnh lớn hơn, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Thật là hậu sinh khả úy, có điều… dừng ở đây thôi”
Nghe thấy giọng nói kia, La Chinh bỗng kinh ngạc.
Ngay lúc hắn vừa mới xoay người, một bóng người đã lướt qua sau lưng La Chinh. Đó là một dương hồn Nhân tộc, trong tay ôm một cây bút cao cỡ một người, trong chớp mắt ngay khi ông ta lướt qua đã vẽ một nét lên lưng La Chinh!
Trong lòng La Chinh biết không ổn, muốn kéo giãn khoảng cách với người này. Nhưng mặc dù chỉ là một dương hồn, thân pháp của người này lại tựa như ma quỷ, toàn bộ dương hồn giống như con giòi bám sát vào vết loét ở cổ chân, di chuyển theo chuyển động của La Chinh, đồng thời vung cây bút lớn kia lên.
“Vèo!”
Bút thứ hai đã vạch lên ngực La Chinh!
Bút thứ ba…
Bút thứ tư…
Bút thứ năm…
Trong quá trình này La Chinh đã sử dụng toàn bộ bản lĩnh của bản thân, né tránh, phản kích, thậm chí bay lên trời, nhưng dương hồn kia vẫn quấn lấy như cũ, cũng để lại trên người mình từng vệt bút!
“Bút Trần Tuyệt, Tú Sơn Tinh Di, phong!”
Sau khi dương hồn kia vẽ bảy nét bút lên người La Chinh thì bỗng nhiên nói một câu.
La Chinh cũng cảm thấy nét bút trên người mình như sống lại, bọn chúng giống như những con rắn trườn bò bên ngoài thân thể mình, kết nối với nhau, quấn La Chinh thật chặt! Sức mạnh trong cơ thể La Chinh lại thật sự bị khóa lại, hắn từ giữa không trung rơi xuống đập vào tường băng.
Dương hồn nâng cây bút kia lên, chậm rãi đi tới. Mặc dù không thấy rõ dung mạo của dương hồn này, nhưng nhìn vào cái lưng bị còng của ông ta thì chắc hẳn đó là một người già. Ông lão này tên là Kỳ Nhiên, cũng là cường giả Thánh Hồn cảnh nắm quyền cao chức trọng bên trong tộc Thần Nông Thị, thường xuyên hoạt động bên trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên.
“Ha ha ha, đúng là hậu sinh khả úy, dựa vào sức mạnh của một mình mình ngăn cản tộc Kim Ô xâm phạm, bây giờ lại trực tiếp tiến vào Ngọc Thắng Thiên” Kỳ Nhiên khẽ cười nói.
Ông ta vừa nói vừa vác cây bút khổng lồ từ từ đến gần. Cây bút khổng lồ kia là một pháp bảo độc nhất vô nhị, tên là bút Phong Long, phối hợp với thần thông linh hồn mà Kỳ Nhiên thi triển ra có thể niêm phong vạn vật trong trời đất, cho dù là những tồn tại mạnh mẽ bên trong Bỉ Ngạn, chỉ dưới vài bút đã dễ dàng bị khóa lại!
La Chinh nằm trên đất, mặt đầy vẻ hờ hững nhìn chằm chằm lão già này. Hắn đúng là không ngờ tới mấy lão già bước vào Thánh Hồn cảnh ở bên trong Bỉ Ngạn cũng có thực lực cỡ này!
“Có điều nếu ngươi dám xông vào tòa thành băng này thì chính là tự tìm cái chết, giao ngươi cho tộc Nguyên Linh, bọn họ nhất định sẽ rất vui” Sau khi tới bên cạnh La Chinh, Kỳ Nhiên giơ tay phải nhấc La Chinh lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc Kỳ Nhiên nhấc La Chinh lên, những nét bút quấn quanh bên ngoài thân thể La Chinh đã tách ra, giống như bị một lưỡi đao vô hình chém đứt, phong ấn bằng nét bút trong nháy mắt đã bị phá giải!
“Sao có thể?”
Kỳ Nhiên bỗng dưng trông thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, vội vàng lùi về phía sau.
“Ầm!”
Tuy Kỳ Nhiên đã phản ứng lại ngay lập tức nhưng vẫn bị La Chinh đánh trúng một quyền. Thời gian Kỳ Nhiên tiến vào Thánh Hồn cảnh đã lâu, mức độ kiên cố của linh hồn có thể so với thân xác, nhưng bị La Chinh đánh một quyền cực mạnh cũng không dễ chịu gì! Cả linh hồn bị đánh bay, cùng lúc đó Kỳ Nhiên ngược lại quả quyết thoát khỏi Bỉ Ngạn!
“Phụt!”
Trong một cung điện trên thế giới mẹ, Kỳ Nhiên bỗng mở to hai mắt, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu!
Kỳ Nhiên ngất đi đương nhiên không biết trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn, thần thông bút phong của ông ta chỉ là trò đùa vặt vãnh mà thôi.
Ngay khi ông ta mới vừa khóa chặt La Chinh, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bắt đầu giúp La Chinh giải khóa, đồng thời nhắc nhở La Chinh đợi đến khi người này đến gần sẽ cho ông ta một kích bất ngờ.
“Tên Thánh Hồn cảnh này thực lực mạnh thật, đúng là bất ngờ!” La Chinh lắc đầu.
Hắn vốn tưởng một quyền này đủ để đánh Thánh Hồn của Kỳ Nhiên tan thành mây khói, nhưng mức độ kiên cố vững chắc của Thánh Hồn của Kỳ Nhiên đã vượt ra ngoài dự đoán của La Chinh.