“Trong bộ lạc, Tiểu Vân nhìn chằm chằm La Chinh bằng ánh mắt phức tạp, trên mặt cũng có nét hổ thẹn vì không bằng: “Chúc mừng ngươi, chưa đến một tháng mà ngươi đã tu luyện đến trình độ này…”Nhờ có năm trăm miếng hoang cốt của La Chinh nên gần đây tu vi của Tiểu Vân cũng tăng mạnh, song tỉ lệ sử dụng hoang cốt của nàng lại không sánh bằng La Chinh. Năm trăm miếng hoang cốt mà nàng hấp thu chỉ tương đương với một trăm sáu hay một trăm bảy miếng hoang cốt mà La Chinh hấp thu.
Hiện giờ Tiểu Vân chỉ có thể hóa thành hoang thần cao hơn hai trăm mét mà La Chinh đã hóa thành hoang thần cao sáu trăm mét, vượt trên nàng rất nhiều.
Bảo không ghen tỵ với tốc độ trưởng thành của hắn là nói dối.
“Cũng do may mắn thôi, nếu như không có miếng hoang cốt huyết thống kia thì ta không thể tu luyện nhanh vậy được” La Chinh cười khẽ.
“Ngươi khiêm tốn rồi, may mắn cũng là một loại năng lực” Tiểu Vân nói, đôi mắt chợt lóe vẻ kiên quyết: “Ta có thể nhờ một việc trước khi ngươi rời đi không?”
La Chinh nhìn vẻ mặt của Tiểu Vân, không đáp thẳng mà hỏi lại: “Chuyện gì?”
Hắn biết lai lịch của Tiểu Vân và Phù Sơ không đơn giản, nhưng hiện giờ hắn không có nhiều thời gian quan tâm đến những người khác.
“Có thể đồng ý với ta trước không?” Vẻ gian xảo bỗng hiện trên mặt Tiểu Vân.
“Không thể” La Chinh từ chối ngay tắp lự.
Tiểu Vân bĩu môi như không ngờ La Chinh sẽ trả lời như vậy, sau đó lại lên tiếng: “Nhưng đây là một cơ hội lớn đối với ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi tránh khỏi ánh sáng phán xét”
“Ánh sáng phán xét? Đó là gì thế?” La Chinh tò mò hỏi.
Tiểu Vân nghe vậy bèn lắc đầu: “Ta thật sự nghi ngờ ngươi không phải là người của thế giới này, đến ánh sáng phán xét mà cũng không biết thì chẳng phải là không bình thường à…”
La Chinh nhún vai, không giải thích vì hắn thật sự không phải là người của thế giới này.
“Tất cả mọi người trên thế giới này đều tranh thủ vào cốt tháp, các thế lực và gia tộc lớn cũng muốn chiếm cốt tháp, ngươi biết lý do không?” Tiểu Vân lại hỏi.
La Chinh vẫn lắc đầu.
“Bởi vì những hoang thần ở ngoài cốt tháp đều không sống qua một nghìn năm” Tiểu Vân đứng lên nhìn khung cảnh bao la rộng lớn ngoài nhà: “Tuổi thọ của những sinh linh không ở trong cốt tháp vĩnh viễn không vượt qua một nghìn năm… Cho nên, cả ngươi lẫn ta đều là dân đen”
“Tuổi thọ chỉ có một nghìn năm ư? Ý là sao?” La Chinh tỏ ra hiếu kỳ.
Quả thật La Chinh đã chú ý đến tuổi tác của tất cả hoang thần trong thành Sa Tâm đều không lớn, ngay cả những ông lão trong thành cũng chỉ có cốt linh khoảng bảy, tám trăm tuổi thôi.
Tại Thần vực, bất cứ chân thần nào mà La Chinh vô tình gặp phải đều sống vài kỷ nguyên thần…
So sánh ra thì hoang thần trong thế giới này đều nhỏ như trẻ con vậy.
Hiển nhiên hắn hơi tò mò nhưng không tiếp tục nghiên cứu về vấn đề này.
“Bởi vì ánh sáng phán xét sẽ bùng nổ một lần mỗi nghìn năm, tia sáng đó sẽ chiếu rọi khắp thế giới này và tiêu diệt tất cả sinh linh còn sống” Tiểu Vân thản nhiên nói.
“Ánh sáng phán xét mỗi nghìn năm một lần ư?” La Chinh sửng sốt.
“Ừ” Tiểu Vân đáp: “Nơi duy nhất có thể bảo vệ sinh linh khỏi nó là cốt tháp”
“Cho nên chỉ khi ở trong cốt tháp mới có thể sống à?” La Chinh ngẩng đầu nhìn ra xa.
Những cốt tháp đang đứng lặng lẽ tại nơi cách đây hơn hàng chục tỷ dặm, khoảng cách xa xôi làm bóng dáng chúng mơ hồ rất nhiều.
“Đúng, mỗi một tòa cốt tháp đều là nơi giao tranh giữa các thế lực lớn” Tiểu Vân trả lời.
“Dĩ nhiên cốt tháp có thể giữ mạng, nhưng tại sao không chọn cách rời khỏi đây?” La Chinh lại hỏi.
Hiện giờ La Chinh thấy sức mạnh của hoang thần khá bình thường, như Tiểu Vân là hoang thần cấp thấp nhưng sức chiến đấu thật sự lại chỉ tương đương với võ giả chứng thần.
E rằng những hoang thần cao đến mấy nghìn dặm mà La Chinh thấy phải sánh bằng đại viên mãn, còn trên thế giới này chắc phải tồn tại hoang thần mạnh như thánh nhân.
“Đâu dễ dàng như vậy” Tiểu Vân bất đắc dĩ nói: “Thế giới này vốn là một ngục giam lớn, mỗi một sinh linh ra đời tại nơi này đều sẽ bị dây xích nguyền rủa trói buộc, dù sức mạnh lớn đến đâu cũng không thể thoát được…”
“Ngục giam lớn…”
La Chinh từng nghe mẫu thân nói rằng nơi này là một vùng đất lưu đày rộng lớn, tất cả mọi người đều bị cổ thần nguyền rủa.
Cách nói này không khác ngục giam là bao, nhưng hắn chưa từng nghe nói về dây xích nguyền rủa.
“Dây xích nguyền rủa là cái gì? Ngươi nói nó trói buộc mọi người nhưng ta lại không thấy” La Chinh nói: “Nếu nó có tồn tại thật thì tại sao ta chưa từng nghe về nó?”
Tiểu Vân cười khẽ: “Mọi người ngoài cốt tháp đều không rõ điều đó, bọn họ không thể nào biết đến sự tồn tại của dây xích nguyền rủa vì sẽ chết sạch khi thời hạn sáu trăm năm đến. Trong vòng tuần hoàn kế tiếp, vô số dân đen sẽ lại được sinh ra…”
“Từ từ” La Chinh ngắt lời Tiểu Vân: “Ngươi nói mỗi nghìn năm lại sinh ra vô số dân đen à? Sinh ra là sao?”
Có lẽ thời gian một nghìn năm có thể sinh ra sinh linh bậc thấp, nhưng con người và những sinh linh cỡ lớn tuyệt đối không thể xuất hiện lần nữa trong thời gian ngắn như vậy.
E rằng đáy hỗn độn cần đến hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ năm để hình thành sinh linh lần nữa.
Nếu ánh sáng phán xét hủy diệt mọi người thì chỉ còn những thế lực và gia tộc lớn trong cốt tháp là sống sót thôi.
Cho nên, lời nói của Tiểu Vân không hợp lý.
“Ngươi từng gặp đám âm nhân bò trên đồng hoang Vạn Cổ phải không?” Tiểu Vân hỏi.
“Ý ngươi là…” Trong lòng La Chinh nảy ra một suy đoán.
Tiểu Vân gật đầu: “Đúng, tất cả âm nhân có trí khôn đều sẽ trở thành dân đen, hơn nữa các âm nhân sẽ không bị ánh sáng phán xét giết chết”
Các âm nhân sinh hoạt tồn tại thế giới này như những cái xác không hồn…
Sau khi ánh sáng phán xét tiêu diệt tất cả dân đen, một đám “âm nhân” sẽ có trí khôn và trở thành dân đen mới.
Trong nhóm dân đen đó, một ít người có tài năng hoặc con cháu có năng khiếu không tệ đạt được cơ duyên nhất định sẽ được thế lực lớn xem trọng, sau đó mới có tư cách gia nhập cốt tháp để tránh thời hạn nghìn năm và kéo dài mạng sống.
La Chinh vô cùng khiếp sợ trước bí mật ấy, không ngờ thế giới này còn phức tạp hơn mình tưởng nữa.
Nơi này khốc liệt hơn Thần vực vô số lần…
“Trên thế giới này, số người có thể nhìn thấy dây xích nguyền rủa không cao hơn ba mươi” Tiểu Vân chớp chớp mắt, kế đó nhìn Phù Sơ ở cách đó không xa: “Đệ đệ ta chính là một trong số đó”
Phù Sơ bĩu môi: “Ngươi muốn xem không? Ta có thể giúp ngươi”
Không hiểu tại sao mà La Chinh bỗng có một linh cảm chẳng lành, bèn hỏi ngay: “Ta cũng bị dây xích nguyền rủa trói buộc à?”
Hắn không phải là người của thế giới này, theo lý thì sẽ không bị trói buộc, nhưng ai có thể khẳng định điều đó trong thế giới kỳ quái này chứ?
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!