Leo lên càng cao thì tín vật Bỉ Ngạn ở đầu bên kia tia sáng càng mạnh. La Niệm đã xác định điều này từ lâuNhưng bậc thang trang sách không có điểm phân cách rõ ràng, chỉ biết trang sách tầng trên luôn mạnh hơn trang sách tầng dưới một chút.
Hiện tại đã xuất hiện điểm phân cách, đương nhiên hứng thú của La Niệm càng tăng cao.
Cậu ngồi chồm hổm bên cạnh trang sách, chỉ tay vào sâu trong tia sáng màu đỏ.
Khoảnh khắc chạm vào tia sáng màu đỏ, La Niệm lập tức nhìn thấy một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng mộc mạc. Chuôi kiếm được quấn một lớp vải trắng, đã bị ăn mòn rất nghiêm trọng. Thân kiếm gồ ghề, còn có những vết nứt nhỏ vụn trải rộng.
Nhưng chính thanh kiếm tầm thường này lại liên tục phát ra năng lượng kinh người!
“Thanh kiếm này ở đâu vậy? Hình như là một tòa tháp…”
Ngón tay của La Niệm cọ tới cọ lui trên tia sáng màu đỏ, như vậy có thể điều chỉnh góc nhìn của cậu.
Bên trong tòa tháp này rất trống trải, bốn phía treo đầy tín vật Bỉ Ngạn, trông rất ngay hàng thẳng lối…
“Đây là tháp tu luyện của văn minh nào đó chăng?”
Trước kia La Niệm từng quan sát, có một vài tín vật Bỉ Ngạn xung quanh còn có những tín vật khác được sắp xếp trật tự chỉnh tề.
Một vài văn minh và thế lực thu thập tín vật Bỉ Ngạn cung cấp cho đệ tử trong tộc u luyện. Tòa tháp này cũng không ngoại lệ.
Nhưng so với cảnh tượng La Niệm từng quan sát lúc trước thì tín vật Bỉ Ngạn nơi này có vẻ đầy đủ hơn.
Trong lúc La Niệm đang quan sát tòa tháp này thì ông lão tiên phong đạo cốt trên đỉnh tháp cũng đột nhiên “a” lên một tiếng, nhoáng cái đã đi vào trong tháp.
Ông và tháp Thiên Địa Huyền Hoàng đã hợp làm một thể, có thể cảm nhận được nhất cử nhất động bên trong tháp. Ban nãy, có một khoảnh khắc nào đó, ông cảm nhận được có người đang quan sát bên trong tháp.
Hành động của ông lão cũng khiến thanh niên áo xanh chú ý, ngay sau đó thanh niên áo xanh cũng đi tới bên cạnh ông lão.
“Ông già, làm sao vậy?” Thanh niên áo xanh hỏi.
Ông lão đưa mắt rà quét xung quanh một vòng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Có người đang quan sát tháp Thiên Địa Huyền Hoàng”
Thanh niên áo xanh cũng nhìn theo tầm mắt ông lão, nở nụ cười: “Hay là ông bị ảo giác? Hôm nay đâu phải ngày gõ chuông, sao lại…”
“Đừng nói!” Ông lão nghiêm khắc quở trách.
Trước nay ông lão vẫn luôn hòa ái dễ dần, thanh niên áo xanh thường xuyên làm càn trước mặt ông, ông cũng rất ít khi răn dạy với giọng điệu nghiêm khắc như vậy. Thanh niên áo xanh biết tình huống không bình thường nên ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ông lão không ngừng chạy từ tầng ba mươi mốt của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng tới tầng ba mươi hai, cuối cùng dừng lại ở chính giữa tầng ba mươi ba, tầm mắt dừng lại trên thanh kiếm kia.
Cô Kiếm – Một món tín vật Bỉ Ngạn rất khó đánh giá. Không ai biết người nào đã từng sử dụng nó, không biết nó có năng lực gì. Điều duy nhất có thể xác định chính là có thể dung hợp nó bằng Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý. Nhưng sau khi dung hợp thì sử dụng như thế nào, không ai biết…
Với thiên phú gần như biến thái của ông lão, sau khi dung hợp cũng không thể phát huy tác dụng của nó, như thể đây chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Nhưng ông lão không tin.
Ông đặt Cô Kiếm trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng chính là để chờ đợi một người có duyên.
“Ở đây!”
Giọng nói của ông lão hơi run rẩy.
Người thần bí kia không hề che giấu ánh mắt của mình.
Thanh niên áo xanh nhìn chằm chằm Cô Kiếm, đánh giá vài lần.
Hắn ta cũng từng thử dung hợp thanh kiếm này, kết quả giống như ông lão, đó là thất bại…
“Chẳng lẽ trong kiếm có thứ gì? Giam giữ một linh hồn? Thậm chí là Quỷ Quyệt?”
Thanh niên áo xanh đánh giá vài lần, thậm chí còn đưa mũi ra ngửi nhưng không nghe thấy mùi gì.
“Không phải…” Ông lão tiếp tục nói: “Ánh mắt này đến từ đầu bên kia của tín vật Bỉ Ngạn!”
Nghe ông lão nói vậy, đồng tử của thanh niên áo xanh co lại: “Ông già, ông chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Ông lão nói.
Thanh niên áo xanh cũng khiếp sợ ra mặt: “Này, này…”
Hắn ta không dám nghi ngờ ông lão. Ông tuyệt đối sẽ không nói hươu nói vượn về việc này.
Ông lão nhìn chằm chằm Cô Kiếm một lúc, ánh mắt đằng sau Cô Kiếm vẫn liên tục quan sát.
“Có nghe lão hủ nói hay không?” Ông lão hỏi.
“Có thể đáp lại lão hủ hay không?” Ông lão lại hỏi.
“Ngươi là ai, ngươi ở đâu…”
Trên bậc thang trang sách, La Niệm cũng nghe được âm thanh, cũng nhìn thấy bọn họ. Ngay cả lỗ mũi của thanh niên áo xanh cậu cũng thấy rõ rành rành.
Tòa tháp này và chủ nhân tòa tháp hẳn là có lai lịch không nhỏ, La Niệm cũng vô cùng muốn nói chuyện.
Ông lão có thể nhạy bén nhận ra ánh mắt của cậu đã là điều vô cùng thần kỳ, trước đó không ai có thể cảm nhận được cậu!
La Niệm rất muốn trả lời ông lão, nhưng vấn đề là cậu không làm được…
“Làm sao để nói chuyện? Dùng ý thức sao? Nhưng ánh sáng này là đơn hướng, không thể truyền âm!”
La Niệm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc này thanh niên áo xanh trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng đột nhiên đảo tròng mắt, chợt nói: “Nếu ngươi có thể nghe bọn ta nói chuyện, có thể tạm thời ngừng quan sát!”
“Ngừng quan sát? Đúng, đây cũng là một cách giao tiếp đơn giản!”
La Niệm làm theo, ngón tay cậu rời khỏi tia sáng màu đỏ.
Ông lão lập tức nhận ra ánh mắt đằng sau Cô Kiếm đã biến mất.
“Hắn có thể nghe được chúng ta nói chuyện” Ông lão mừng rỡ ra mặt.
Chẳng những nghe được mà còn có thể hiểu được ngôn ngữ của bọn họ!
Thanh niên áo xanh thông minh tuyệt đỉnh, kiểu quan sát một chiều này là không thể nào giao tiếp, nhưng hắn ta nhanh chóng nghĩ ra một cách để đôi bên trò chuyện.
“Ngươi đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn ta, hẳn là có thể viết được chữ của bọn ta” Thanh niên áo xanh tiếp tục nói: “Ngươi hãy nhớ kỹ, làm theo lời ta, chúng ta lấy tám nét bút: trắc, lặc, nỗ, địch, sách, lược, trác, trách để viết!”
“Chấm là trắc, đó là một, ngang là lặc, chính là hai, nét sổ là nỗ, chính là ba, nét móc là địch, đó là bốn, nét hất là sách, đó là năm, nét phẩy là lược, đó là sáu, phẩy ngắn là trác, đó là bảy, nét mác là trách, tức là tám!”
“Ánh mắt của ngươi chớp một cái chính là một nét chấm, chớp hai cái liên tục là một nét ngang, chớp ba cái là một nét sổ, chớp bốn cái là nét móc, cứ tiếp tục như vậy”
Văn tự trong thiên hạ đều được tạo thành từ tám nét bút này. Đối phương không thể nói chuyện, nhưng có thể khống chế ánh mắt của mình, như vậy có thể trò chuyện được.
Ông lão nghe được đồ nhi của mình đưa ra phương án này thì khẽ mỉm cười. Trò chuyện bằng cách đoán chữ như thế này không có gì lạ, nhưng có thể nghĩ ra được trong thời gian ngắn, đầu óc đồ nhi này của ông thật nhanh nhạy.
“Ông già, tới phiên ông” Thanh niên áo xanh khoát tay.
Ông lão bèn lên tiếng hỏi vấn đề đầu tiên: “Ngươi là ai?”
Ở đầu bên kia, La Niệm suy nghĩ một chút, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc trên tia sáng màu đỏ.
Trước sáu cái, sau tám cái.
Một nét phẩy, một nét mác chính là chữ Nhân.
Sắc mặt ông lão chợt thay đổi.
“Ông già, hắn trả lời rồi? Nhanh như vậy?” Thanh niên áo xanh cũng nóng ruột.
“Sáu, tám” Ông lão nói ra hai con số.
“Người!” Thanh niên áo xanh phác thảo chữ này trong đầu, cũng biến sắc: “Là Nhân Linh!”
“Không thể nào, Tứ Linh đều không thể quay về Chủ Giới, không thể trở về, không thể nào là Nhân Linh!” Ông lão lắc đầu.
Ở bên kia, La Niệm đang cảm thấy khó hiểu.
Nhân Linh là cái quỷ gì?
Ta là Nhân tộc!
Vì thế La Niệm lại bắt đầu lấy ngón tay chọc vào tia sáng màu đỏ.
Chữ “tộc” khó viết hơn chữ Nhân. Đầu tiên một, sau đó là hai, sau đó là sáu…
Chữ “tộc” của La Niệm còn chưa viết xong, trong đầu ông lão đã hiện lên chữ này.