Giữa những võ giả đều có tính toánLa Chinh muốn mang Khê Ấu Cầm chạy trốn, Thôi Tà lại muốn giết La Chinh, bắt Khê Ấu Cầm, Vu Chiêm Hà thì lại muốn Khê Ấu Cầm chết, còn La Chinh có chết hay không cũng chẳng liên quan gì tới hắn… Cho dù hắn có chết thì Vu Chiêm Hà cũng chẳng được lợi ích gì, mọi thứ thuộc về La Chinh thể nào cũng sẽ bị Thôi Tà chiếm lấy cả thôi.
Mười dặm, với tốc độ hiện tại của La Chinh thì chỉ trong khoảnh khắc là có thể đến nơi.
La Chinh nhanh chóng nhìn thấy một hang động rất to ở phía dưới, xung quanh được phủ đầy rêu xanh và những cây hoa dại. Vì cây cối xung quanh sinh trưởng rất tốt nên dường như ánh sáng không thể chiếu xuống phía dưới, chỉ có một cửa động tối đen như mực mà thôi.
La Chinh gần như không do dự gì mà kéo Khê Ấu Cầm tiến vào huyệt động.
“Hửm?” Thôi Tà bỗng không thể cảm nhận được chân nguyên của La Chinh nữa, trên mặt liền lộ vẻ nghi ngờ. Vu Chiêm Hà cười khẩy trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc. Chỉ một lúc sau, hai người đều tới phía trên huyệt động kia.
“Thằng nhóc này thế mà lại xông vào địa cung!” Vu Chiêm Hà giả vờ kinh ngạc nói.
Mắt Thôi Tà chợt lóe lên, nhìn Vu Chiêm Hà chằm chằm, nghi ngờ hỏi: “Làm sao hắn biết ở đây có địa cung?”
Vu Chiêm Hà lắc đầu: “Trong địa cung này vô cùng nguy hiểm, ta cũng không rõ vì sao hắn lại biết. Có lẽ biết trốn không thoát nên vừa phát hiện ra địa cung liền trốn vào trong”
Nghe Vu Chiêm Hà nói vậy, nét nghi ngờ trên mặt Thôi Tà càng đậm hơn. Mới vừa rồi, ban đầu La Chinh còn vội vã chạy thẳng về một hướng, bây giờ đột nhiên lại đổi hướng chạy vào trong địa cung này, thực sự khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Thôi Tà vốn tính đa nghi, hắn nghi ngờ rằng có thể Vu Chiêm Hà đã lén lút nhắc nhở La Chinh, nhưng hắn lại không có bằng chứng gì để chứng minh. Huống hồ, giờ không phải lúc thích hợp để cãi vã với Vu Chiêm Hà, vì thế hắn gật đầu nói: “Cứ cho là hắn tiến vào địa cung thì cũng trốn không thoát!”
Lúc này, những võ giả Hư Kiếp Cảnh khác cũng vội vàng chạy đến.
Thôi Tà nhìn lướt qua rồi hỏi: “Vì sao các ngươi lại thiếu mất hai người?”
Trong đám võ giả Hư Kiếp Cảnh đúng là thiếu mất hai người thật, một người trong số đó liền nói: “Một người bị La Chinh giết chết, người còn lại thì vô tình xông vào hang ổ của một con Thủy Giao nên bị nó cắn chết.
Trong đầm Vân Mộng này có rất nhiều loại mãnh thú rất mạnh đang sinh sống, mọi người càng vào sâu bên trong thì đương nhiên cũng sẽ gặp mãnh thú càng mạnh mẽ hơn.
“Thủy Giao?” Thôi Tà hơi hứng thú nói: “Lát nữa cùng ta đến giải quyết nó! Còn giờ chờ ta vào trong địa cung lấy mạng La Chinh đã!”
Sau đó Thôi Tà dẫn đầu tiến vào cửa địa cung, sau đó là Vu Chiêm Hà và những võ giả Hư Kiếp Cảnh khác.
Trong địa cung dường như không có ánh sáng, La Chinh cũng dựa vào cảm giác để không ngừng tiến về phía trước!
Địa cung này có lẽ là do tông môn cổ xưa nào đó xây dựng, những con đường bên trong cứ quanh co lòng vòng, hoàn toàn như một mê cung khổng lồ.
La Chinh biết tên Vu Chiêm Hà kia chắc chắn cũng không có lòng tốt chỉ rõ đường đi cho mình như vậy, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Vừa rồi khi chạy trốn, La Chinh thực sự không thể thoát khỏi Thôi Tà!
Địa cung có vô vàn lối đi rất phức tạp, dường như mỗi con đường đều có ba đến bốn ngã rẽ. La Chinh cũng không rõ trong đó có nguy hiểm hay không, lúc này hắn cũng chỉ có thể đánh liều mà đi, càng nhiều ngã rẽ thì khả năng Thôi Tà có thể tìm được hắn sẽ càng thấp.
Sắc mặt La Chinh u ám, trong lòng cực kỳ khó chịu, vất vả lắm mới từ đại lục Hải Thần quay về đây, thế mà thật xui xẻo, vừa về đã bị Thôi Tà truy đuổi đến tận nơi này, tâm trạng tốt được mới là lạ.
Vậy mà cứ nhằm đúng lúc này, Khê Ấu Cầm lại bắt đầu giở tật xấu: “Nơi này tối quá, ta không thích”
Không ngờ bây giờ Huân cũng không chế nhạo Khê Ấu Cầm nữa, trong bóng tối, nàng vô cùng yên tĩnh nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm, trong lòng thầm cười lạnh.
La Chinh cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước, có thể nói là chẳng biết chọn đường nào.
“Tìm cách ra ngoài được không? Ta không muốn ở đây!” Khê Ấu Cầm lại mở miệng.
Trong lòng Huân càng lúc càng cười lạnh hơn, nàng cảm nhận được lúc này La Chinh đang vô cùng phiền não. Huân đích thực là một cô nàng vô cùng thông minh, nàng hiểu rõ lúc này La Chinh đang rất buồn bực, tiểu thư Khê gia này lại còn cứ như con ruồi vo ve bên cạnh khiến La Chinh lại càng bực mình. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì La Chinh cũng nổi giận!
Tốt nhất là La Chinh giết chết nàng ta luôn là xong, Huân oán hận nghĩ thầm.
“La Chinh, mang ta ra ngoài!” Thấy La Chinh không thèm nói một lời, Khê Ấu Cầu bắt đầu giở thói ngang ngược. Nàng ta hồn nhiên quên mất rằng La Chinh bị truy đuổi đến mức phải đi vào trong địa cung này hoàn toàn là nhờ ơn nàng ta ban tặng!
“Bịch!”
Ngay lúc này, La Chinh đột nhiên ném Khê Ấu Cầm ra.
Cú ném này rất mạnh khiến Khê Ấu Cầm mềm nhũn, cả người nằm trên đất.
Nhưng dù gì nàng ta cũng là một võ giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ, nên dù va chạm mạnh như vậy cũng không đến mức khiến nàng ta bị thương được!
Chẳng qua bị La Chinh ném xuống đất như vậy, Khê Ấu Cầm ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên hét to: “Ngươi làm gì vậy!”
“Chát!”
Khê Ấu Cầm vừa dứt lời thì đã nhận được một cái tát từ La Chinh!
Sức lực của hắn lớn đến mức nào? Nếu La Chinh thực sự dùng toàn bộ sức lực thì một cái tát này có thể đánh nát đầu nàng ta ra rồi, chẳng qua hắn đã khống chế lực tay, vì thế nên cũng chỉ để lại năm dấu tay trên mặt nàng ta mà thôi.
“Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ đến chỗ này sao?” La Chinh nổi giận nói. Rất ít người có thể chọc giận hắn, ngoại trừ loại thù hận khó có thể hóa giải như với Thôi Tà ra, La Chinh rất ít khi thực sự tức giận.
Thực tế đối với La Chinh, rơi vào cảnh khốn đốn như hôm nay cũng chẳng tính là gì. Hắn đã phải trải qua biết bao mối nguy liên quan đến mạng sống còn phiền phức hơn gấp cả chục lần rồi! Hắn biết bản thân có sự chênh lệch với Thôi Tà, nhưng khi võ giả giao đấu với nhau, trước giờ chưa từng có trường hợp nào có thể nắm chắc hoàn toàn, nếu dốc hết toàn lực ra liều mạng, chưa chắc La Chinh đã không có cơ hội!
Thế nhưng lửa giận của La Chinh lại bị cô ả này đốt lên thành công. Phải nói rằng, chọc giận người khác cũng được coi là một “thiên phú” ngoài ý muốn của Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm ôm mặt, gay gắt nhìn chằm chằm La Chinh: “Ngươi… ngươi dám đánh ta!”
Lúc ở Khê gia, La Chinh đã lợi dụng sát khí để áp chế Khê Ấu Cầm chứ cũng không thực sự ra tay.
“Từ nhỏ đến lớn không có ai đánh ngươi đúng không?” Không chờ Khê Ấu Cầm nói gì nữa, La Chinh nói thẳng.
“Đúng! Từ nhỏ đến lớn, không một ai dám đánh ta!” Trên mặt Khê Ấu Cầm hiện vẻ sắp nổi điên đến nơi.
“Chát!”
Khê Ấu Cầm vừa nói xong, La Chinh lại tát thêm một cái.
Cái tát này vừa giáng xuống, tóc của Khê Ấu Cầm bay tán loạn, dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt nâu nhìn La Chinh chằm chằm. Nàng ta nghiến răng nói: “La Chinh! Ta… ta… liều mạng với ngươi!”
Khê Ấu Cầm vừa mới bò dậy, mắt thấy muốn đánh nhau với La Chinh luôn rồi.
“Để ta xem ngươi liều mạng kiểu gì!”
La Chinh đột nhiên lao về phía trước, một tay kẹp lấy cổ Khê Ấu Cầm, đẩy nàng ta lên vách tường đánh “bịch” một tiếng, tay còn lại thì đánh nhẹ lên bụng nàng ta một chưởng, truyền một luồng chân nguyên vào trong!
Tu vi của nàng ta thấp xa La Chinh nên khi chân nguyên của La Chinh đánh vào bụng của Khê Ấu Cầm, nhất thời khiến chân nguyên của Khê Ấu Cầm hoàn toàn rối loạn, không thể vận chuyển được.
Ngay sau đó, La Chinh lật tay lại, trực tiếp nắm lấy cổ áo nàng ta, nhẹ nhàng xé toạc ra, bộ quần áo trắng của nàng ta nhất thời bị xé tan thành từng mảnh.
“Ngươi muốn làm gì?” Khê Ấu Cầm trợn trừng hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoàn toàn không thể tin được!
“A!”
“Chuyện gì? Lấy nguyên âm của ngươi!” La Chinh cười lạnh lùng rồi nói, sau đó lại đưa tay xé thêm lần nữa, tiếng vải bị xé rách truyền đến, quần áo trên người nàng ta bị La Chinh xé sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.
Khê Ấu Cầm vẫn chưa xuất giá nên nào đã thấy loại chiến trận này bao giờ đâu. Thân thể mình hoàn toàn bị phơi bày trước mặt một người đàn ông, máu dồn hết lên não khiến cho khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng, vừa là tức giận, cũng vừa là xấu hổ!
“La Chinh, ngươi là tên cầm thú!” Khê Ấu Cầm hét to.
Đối với lời Khê Ấu Cầm nói, La Chinh coi như không nghe thấy, Khê Ấu Cầm giãy giụa thì căn bản cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi. Thực lực nàng ta quá yếu, mới chỉ là Thần Đan Cảnh, lời nói lại vô cùng khó nghe. Lúc đầu khi La Chinh vẫn còn là Tiên Thiên Cảnh thì cũng đã có rất nhiều cơ hội để đánh bại nàng ta!
Huống chi hiện tại nàng ta còn bị La Chinh làm loạn chân nguyên, làm gì có sức phản kháng.
Sau đó La Chinh ôm lấy bả vai Khê Ấu Cầm, đẩy ngã xuống đất. Trong địa cung lạnh lẽo này không sạch sẽ lắm, nhưng lúc này La Chinh nào quan tâm gì nhiều như vậy?
Huân ôm trường thương, trôi lơ lửng bên cạnh giống như âm hồn, trên mặt mang nụ cười lạnh lùng.
“Đã nói trước rồi mà, trực tiếp lấy đi nguyên âm của nàng ta là được, nếu thế thì cũng đỡ gặp rắc rối lớn thế này…” Huân lắc đầu. Tập tục của Yêu Dạ tộc nàng không giống con người nên cũng không kiêng dè gì chuyện này. Lúc này, nàng chẳng ngại ngùng gì mà nhìn nàng ta một cái, đôi mắt xinh đẹp mở to, hứng thú xem màn kịch này.