Hang động của Tuế Nguyệt Cốc nằm trong trạng thái hoàn toàn phong bế, La Chinh ở trong hang động hoàn toàn không biết tình hình bên ngoàiMấy năm nay, hắn vẫn luôn ở trong thế giới trong cơ thể, cày cấy toàn bộ thế giới.
Đa số thời gian, võ giả không cần can thiệp vào thế giới trong cơ thể của mình. Những sinh linh kia sẽ tự tạo thành một chuỗi sinh thái, trưởng thành một cách khỏe mạnh ở trong đó.
Chỉ có hoàn cảnh khắc nghiệt mới có thể cho ra đời sinh linh mạnh mẽ. Nếu như La Chinh can thiệp nhiều quá, ban cho nhiều quá, thế thì sinh linh của thế giới trong cơ thể sẽ hết sức yếu ớt, thậm chí tốc độ sinh sôi nảy nở cũng sẽ không ngừng giảm xuống.
Từ sau khi rễ của cây thế giới kéo dài đến hỗn độn, La Chinh đã có thể không ngừng lấy được khí hỗn độn thông qua cây thế giới. Đây chính là ích lợi cực lớn đối với bản thân hắn…
Biển hỗn độn liên tục mở rộng, diện tích của lục địa trung tâm cũng mở rộng lúc nào không hay, thời gian của thế giới trong cơ thể trôi qua nhanh như gió…
Tình hình trên đại lục cũng bắt đầu phức tạp.
Chuyện của Hào tộc và Đằng tộc đã trở thành chuyện cổ xưa cách đây một kỷ nguyên, hóa thành một dấu vết và truyền thuyết trong lịch sử.
Còn vị nữ vương Đằng tộc mà trước kia La Chinh cứu giúp ở thế giới trong cơ thể đã để lại một thần quốc huy hoàng. Về sau, thần quốc này cũng chia ra làm ba, trở thành thần quốc lớn trên đại lục.
Còn Hào tộc lại phân liệt thành các thánh địa lớn nhỏ khác nhau. Đồng thời, vị võ giả Thần Hải Cảnh đầu tiên đã ra đời tại một trong các thánh địa đó!
“Rầm rầm…”
Khu vực giáp ranh thế giới trong cơ thể của La Chinh vẫn bị vây trong cảnh tối tăm.
Một số sinh linh biển có trí khôn tò mò về vùng giáp ranh của thế giới này, bèn liên tục bơi về phía trước xuôi theo biển hỗn độn.
Lúc này sẽ xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ. Cho dù sinh linh trong biển này bơi bao lâu thì đều giống như vĩnh viễn không đến được tận cùng. Dường như biển hỗn độn này thật sự là vô biên vô hạn.
Nhưng chỉ cần nó vừa quay đầu thì trong nháy mắt sẽ trở về điểm xuất phát, giống như ven thế giới này là một vòng tuần hoàn vô hạn.
Không chỉ riêng La Chinh xuất hiện tình huống như vậy, thế giới trong cơ thể của võ giả lấy tu chân làm chính cũng như vậy.
Song tình huống lần này có chỗ khác. Một nhóm sinh vật biển bơi lội ở trong rìa biển hỗn độn liền cảm giác có một sức mạnh hùng hậu giáng xuống.
Trong biển hỗn độn bắt đầu nổi lên gió lốc dữ dội. Những cơn gió lốc kia giống như một bức tường cao vạn trượng xuất hiện trong vùng biển này.
Mới đầu, đám sinh linh trong biển kia hết sức hoảng sợ. Nhưng chẳng mấy chốc, chúng nhận ra tuy những cơn bão này mạnh dữ dội, nhưng chỉ dừng lại ở giáp ranh biển hỗn độn.
Sau mấy tháng, gió lốc biến mất. Mà ở giáp ranh biển hỗn độn bắt đầu ngưng tụ ra một màn sáng màu nâu xỉn, bắt đầu điên cuồng hấp thu khí hỗn độn trong biển!
“Hóa giới!”
Giờ phút này, La Chinh cũng đã đến thời cơ quan trọng. Hắn ngồi ngay ngắn ở trong động, để hai tay ở trên đan điền, trong ánh mắt lộ ra thần thái sáng láng.
Bí thuật Hỗn Độn chỉ là một cương lĩnh hướng dẫn hắn. Mà để đi từng bước một đến bây giờ, về cơ bản La Chinh đều dựa vào sự tìm tòi và lĩnh hội của chính mình.
Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt nhất, tiến vào cảnh giới Giới Chủ!
Màn sáng giáp ranh biển hỗn độn còn rất mỏng. Thậm chí, khi bị thủy triều đánh vào, màn sáng ở nhiều nơi còn xuất hiện vết nứt và bị phá hủy.
May mắn là sau khi màn sáng này hấp thu khí hỗn độn thì cũng không ngừng phóng ra lực hóa giới, liên tục sửa chữa phục hồi để những tổn hại và vết nứt biến mất…
Lúc này còn cách thời gian giao hẹn với Cưu Thánh nửa tháng.
Bảy vị Đạo Tử đều đã rời khỏi hang động, ở trong Tuế Nguyệt Cốc đợi La Chinh xuất quan. Tuy rằng mùi hương thoang thoảng trong Tuế Nguyệt Cốc này có thể ổn định tâm linh của võ giả, nhưng trên mặt bảy người vẫn khó tránh khỏi có một chút lo lắng.
Ngay cả Hiên Viên Thần Phong cũng lộ ra chút lo âu. Dẫu sao, sau khi trải qua sự rèn luyện ở cấm địa Luyện Thần lần này, bảy người họ đều đã sở hữu tu vi Giới Chủ, cũng nhận được không ít truyền thừa của cấm địa Luyện Thần. Cho dù là thực lực hay tâm cảnh đều đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng chỉ có mỗi La Chinh là vẫn chưa đột phá.
Có lẽ Hiên Viên Thần Phong không muốn thừa nhận một sự thật, rằng suy cho cùng La Chinh chính là nhân vật dẫn dầu mười vị Đạo Tử. Lần này, cả bọn tốn thời gian ba năm ở cấm địa Luyện Thần, La Chinh lại rơi xuống vị trí cuối cùng, nghĩ kiểu gì đi nữa vẫn không thể nào hiểu nổi.
“Nửa tháng, phóng đại tám mươi lần thì còn hơn ba năm! Thực ra không cần phải nôn nóng như thế!” Cơ Lạc Tuyết mỉm cười nói, trong bảy vị Đạo Tử, có ba vị từng tiến vào Nguyên Hòa tộc tu luyện, mà Cơ Lạc Tuyết chính là một trong số đó.
Tháp tu luyện bản tâm của Nguyên Hòa tộc có thể rèn luyện tâm tình của võ giả. Bây giờ, trong khí chất của Cơ Lạc Tuyết đã có thêm một chút phóng khoáng và trầm tĩnh, càng lộ vẻ rung động lòng người.
“Nhưng cho tới bây giờ, La Chinh còn chưa từng đột phá, nhiều khả năng đã gặp phải phiền phức gì rồi, hoặc có lẽ hắn có ràng buộc gì đó không thể vượt qua được” Hiên Viên Thần Phong phản bác.
Hoa Thiên Mệnh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.
Có lẽ, người hiểu rõ La Chinh nhất trong bảy người này chính là hắn.
Lần này tiến vào cấm địa Luyện Thần, Cưu Thánh bỏ nhiều sức lực nhất vào hai người, một người là hắn, người kia là La Chinh. Mà Hoa Thiên Mệnh cũng hiểu, tầm quan trọng của hắn kém xa La Chinh.
Trong mắt hắn, La Chinh bước vào cảnh giới Giới Chủ chính là chuyện không cần phải hoài nghi, hắn không hề lo lắng chút nào.
Ngoại trừ lo lắng cho La Chinh, các vị Đạo Tử cũng nghĩ đến chiến sự trong vũ trụ.
Những Đạo Tử này đều có lai lịch không tầm thường. Người thân nhất hoặc ân sư của họ đều là người cực mạnh trong vũ trụ. Thánh tộc xâm lược vũ trụ, những người cực mạnh này không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào trong chiến tranh. Họ thân ở cấm địa Luyện Thần, lại không thể biết rõ tình huống của cả vũ trụ nên đương nhiên không thể yên tâm.
Mười lăm ngày…
Mười bốn ngày…
Mười ba ngày…
Lúc mọi người đang bế quan còn cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm. Khi ở bên ngoài hang động liền cảm thấy thời gian qua đi rất nhanh, nửa tháng gần như chớp mắt là tới.
Năm ngày…
Ba ngày…
Vào ngày đếm ngược thứ ba.
Phía trên Tuế Nguyệt Cốc rốt cuộc xuất hiện hiện tượng lạ!
Nguyên khí trời đất bắt đầu chập chờn một cách dữ dội…
“Đột phá rồi!” Trong đôi mắt phượng của Cơ Lạc Tuyết lộ vẻ hưng phấn.
“A di đà Phật, quả thật là lực hóa giới dẫn tới cộng hưởng. Cuối cùng La Chinh đã thành công rồi” Khổ Đăng gật đầu, tỏ vẻ vui mừng.
Người quan tâm tới La Chinh lúc này không chỉ có bảy vị Đạo Tử…
Long Cầm tộc cũng khá là quan tâm tới chuyện này. Tuy rằng họ không hề coi trọng người đột phá cuối cùng, nhưng cũng tò mò người này có thể mở ra mây ranh giới lớn chừng nào.
Ngoại trừ Long Cầm tộc ra, ở nơi cực cao của cấm địa Luyện Thần này còn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cảnh tượng này. Người này chính là Cưu Thánh.
“Theo lý thuyết, khí hỗn độn mà tên nhóc kia tu luyện chính là hình thức ban đầu của Thần Vực. Như thế, lần này La Chinh tương đương với ‘hóa giới’ cho Thần Vực, cũng không biết sẽ dẫn ra bao nhiêu nguyên khí trời đất?” Cưu Thánh thầm nghĩ trong lòng.
Ông không hề tạo ra hóa thân trong cơ thể, mà dùng phương pháp nhìn vào bên trong để theo dõi La Chinh.
“Đùng!”
Vào chính thời khắc này, mọi người liền nhìn thấy phía trên Tuế Nguyệt Cốc truyền đến một tiếng nổ!
Cùng lúc tiếng nổ kia vang lên và xảy ra cộng hưởng với nguyên khí trời đất, một đám mây ranh giới hình vành khuyên liền xuất hiện trên bầu trời, đồng thời bắt đầu lan rộng ra ngoài.
Thẳng thắn mà nói, tốc độ mây ranh giới này khuếch tán không nhanh, đừng nói là so sánh với Hoa Thiên Mệnh và Hiên Viên Thần Phong, cho dù là so với đám người Liệt Thiên Hàn, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu thì tốc độ của mây ranh giới này cũng chậm hơn rất nhiều.
Nhưng khi bảy vị Đạo Tử và người Long Cầm tộc nhìn thấy mây ranh giới này thì vẫn tỏ vẻ kinh ngạc!
Bình thường, mây ranh giới do nguyên khí trời đất hình thành đều có màu vàng nhạt. Từ Hiên Viên Thần Phong đến Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, ai cũng đều như vậy, nhưng mây ranh giới của La Chinh lại khác, mây ranh giới kia lại có màu nâu xỉn!
“Mây ranh giới này của La Chinh là thế nào vậy, màu sắc thật kỳ quái” Giang Chính Nghĩa buồn bực hỏi.
“Mây ranh giới còn chia làm nhiều màu sao?” Liệt Thiên Hàn cũng buồn bực hỏi.
Hiên Viên Thần Phong nhìn chằm chằm vòng tròn đang khuếch tán chầm chậm kia, sắc mặt khá là phức tạp: “Có người nói khi võ giả Âm Thể Tử Cực tu luyện tới cảnh giới Giới Chủ, mây ranh giới khuếch tán ra sẽ hơi khác biệt, mây ranh giới đó mang màu tím nhạt… Nhưng mây ranh giới màu nâu xỉn này của La Chinh là thế nào đây?”
So sánh ra, người Long Cầm tộc lại càng kinh ngạc hơn!
Trong Tuế Nguyệt Cốc, chỗ nào cũng có võ giả bước vào cảnh giới Giới Chủ. Sự hiểu biết đối với mây ranh giới của Long Cầm tộc tinh thâm hơn nhiều những chủng tộc khác.
“Sao trên thế giới này lại có người sở hữu loại mây ranh giới kỳ quặc này?”
“Thằng nhóc này tu luyện công pháp gì vậy, động tĩnh này cũng không nhỏ!”
“Song nhìn tình hình này, cự ly mây ranh giới này lan ra sẽ không quá xa, nhiều nhất cũng không vượt qua phạm vi năm dặm. Ngươi nói đúng rồi, quả thực thiên phú của người này kém hơn mấy tên kia nhiều!”