Dưới thế cục hỗn loạn như thế, đa số thần chỉ có thể tự lo cho bản thânTuy Hàm Thương Yên và Chiến Minh có dựng Tinh Môn, nhưng Tinh Môn vẫn cách tượng nữ thần một khoảng.
Khi các thần phát hiện ra Âm Ma Câu Hồn thì đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ có một số thần ở gần Tinh Môn mới trốn vào, còn đa số chỉ có thể liên tục lui về sau, rồi tới chỗ tượng nữ thần.
Khi rơi vào vòng vây mới, Mục Ngưng nhìn Âm Ma Câu Hồn đông lúc nhúc bò lổm ngổm xung quanh, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
“Giết ra ngoài ư?”
Không có nhiều thời gian để trao đổi, Mục Ngưng hỏi thẳng.
Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là mở một đường máu, vọt tới chỗ tượng nữ thần.
Đối mặt với nhiều Âm Ma Câu Hồn như vậy, ngay cả thần cấp cao kia của Mục gia cũng không dám ra cứu người. Dù sao, cũng không thể chắc chắn là thần cấp cao có thể tránh được lưỡi câu của chúng trên không trung.
“Không còn lựa chọn nào khác” La Chinh gật đầu nói, trong lòng bàn tay hắn lại bắt đầu tụ tập sấm sét.
Trong mắt Mục Ngưng tỏa ra màu máu chết chóc, giống như nhập ma vậy. Hai thanh đoản kiếm của nàng cũng hóa thành màu đỏ, thân kiếm tỏa ra sát khí dày đặc.
Đây là Kiếm Sát Ma Ý trong thần đạo Sát, trong đó ngưng tụ suy nghĩ giết chóc của nàng, có thể chém giết tất cả oan hồn tà linh.
Thông thường, Kiếm Sát Ma Ý rất có hiệu quả khi dùng để đối phó với Âm Ma Câu Hồn, nhưng vấn đề là Âm Ma Câu Hồn trước mắt thực sự quá nhiều, làm sao có thể xử lý kịp?
“Đi!”
La Chinh mở bàn tay ra, vài luồng sấm sét bắn ra từ lòng bàn tay.
“Đùng…”
Vì ra tay bất ngờ, nên luồng sấm sét kia lập tức đánh tan mấy con Âm Ma Câu Hồn phía trước.
“Vèo!”
Mục Ngưng hóa thành một bóng dáng màu máu bay vụt về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn La Chinh gấp mấy lần. Trong nháy mắt khi nàng vọt về phía những Âm Ma Câu Hồn kia, đôi mắt tròn giống như hồng ngọc lóe lên, môi mỏng nhả ra một chữ: “Chết!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Đôi đoản kiếm trong tay nàng lần lượt chém ngang chém dọc, giết chết một Âm Ma Câu Hồn trước mặt trong nháy mắt. Đồng thời, hai thanh đoản kiếm cũng cắt sang hai bên, khép mở tạo thành hai hình cung màu máu lan ra ngoài, chém tiếp bốn con Âm Ma Câu Hồn thành hai nửa.
Hai người ra tay bất ngờ mở ra một đường máu, xông ra ngoài vòng vây.
Nhưng đúng vào lúc này, vô số lưỡi câu bất ngờ bắn tới như mưa, chúng không gây ra một tiếng động nào, nhanh chóng bao phủ lấy hai người!
Đối mặt với đám lưỡi câu rậm rạp kia, hai người đều cắn răng không ngừng di chuyển, cố hết sức né tránh.
Cho dù hai người đều vô cùng nhanh nhẹn, có vài lưỡi câu còn xẹt qua gáy và chóp mũi La Chinh, song muốn hoàn toàn tránh thoát những lưỡi câu này thì gần như là điều bất khả thi. Những lưỡi câu kia rơi xuống như mưa, căn bản không có không gian để né tránh!
“La Chinh!”
Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm La Chinh hét lớn, muốn nhảy xuống chạy đến chỗ hắn, nhưng lại bị Hàm Thương Yên giữ chặt lại.
Đa số thần đều đã chạy tới gốc cây, nhìn La Chinh và Mục Ngưng bên dưới, trong lòng họ đều mơ hồ thấy có chút may mắn.
“Hai người này không cứu được rồi…” Một vị thần lắc đầu.
Sắc mặt Chiến Minh và Đông Phương Ninh đều rất khó coi, nhất là Đông Phương Ninh. Đông Phương Thuần Quân đã đích thân dặn dò hắn, nhất định phải bảo vệ La Thiên Hành an toàn…
Nếu là những thú dữ khác, Đông Phương Ninh còn có thể liều mạng. Cho dù là đối mặt với Ma Sứ vực sâu thì hắn cũng nắm chắc có thể cứu được La Chinh. Nhưng hiện tại gặp phải Âm Ma Câu Hồn đông nhung nhúc, chiêu thức của hắn không có không gian thi triển, dù hắn có lao xuống thì cũng chỉ là đi nộp mạng chứ gần như không có tác dụng gì.
“Nguy rồi!”
Mục Ngưng uốn người, miễn cưỡng tránh được một lưỡi câu, nhưng ngay sau đó lại có ba lưỡi câu bắn nhanh tới từ một bên khác, chui thẳng vào đầu nàng.
Cùng lúc đó, khi La Chinh lui nhanh về phía sau cũng cảm thấy trong đầu lan tỏa một luồng gió lạnh, một lưỡi câu cũng bắn vào trong đầu hắn. Từ linh hồn La Chinh bất ngờ truyền tới cơn đau dữ dội. Trong nháy mắt khi lưỡi câu móc vào linh hồn hắn, nó đột nhiên kéo ra bên ngoài.
Cực Áo lão nhân trốn sâu trong đầu La Chinh cũng ngây người, gặp phải tình huống này ông ta không có cách nào giúp đỡ cả.
Linh hồn La Chinh bị cưỡng ép kéo ra, đồng thời vài lưỡi câu khác cũng nối gót nhau bắn tới. Những lưỡi câu đó móc chặt lấy linh hồn hắn, kéo về phía những Âm Ma Câu Hồn kia.
Có thể tưởng tượng được kết cục duy nhất khi hắn bị kéo qua, chắc chắn sẽ bị đám Âm Ma Câu Hồn kia chia nhau cắn xé.
Cùng lúc khi linh hồn La Chinh bị kéo đi, hắn cũng nhìn thấy linh hồn Mục Ngưng bị kéo ra. Nàng lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, nhưng linh hồn vẫn bị mất khống chế mà bị kéo về một hướng…
Thấy cảnh này, đa số thần trên gốc cây đều không nhịn được mà thở dài.
Bọn họ thấy thân thể La Chinh và Mục Ngưng đứng thẳng tắp tại chỗ, điều này nói lên thân thể hai người đã bị mất đi linh hồn.
Lãnh Lâm Nhạc đã sớm trèo lên chỗ rất cao, trên mặt nở nụ cười. La Thiên Hành chết ở đây khiến hắn vô cùng sung sướng.
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La mở to hai mắt, không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, sao tên kia có thể chết dễ dàng như vậy?”
Hai mắt Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm phía dưới, đồng thời thả ra thần thức của mình, truy tìm linh hồn La Chinh: “Linh hồn của hắn còn chưa bị xé rách…” Chưa đến thời khắc cuối cùng khi La Chinh bị xé nát, nàng vẫn sẽ luôn ôm một tia hy vọng, cho dù tia hy vọng này xa vời đến đâu.
Ngoài cấm địa biển Thời Gian, đa số thời điểm các thánh nhân đều tập trung theo dõi các thần đại viên mãn. Nhưng cảnh tượng trong hẻm núi lại thu hút sự chú ý của các thánh nhân lần nữa.
“Không ngờ tên nhóc kia lại chết trong tay Âm Ma Câu Hồn” Một thánh nhân nhỏ giọng nói.
Đông Phương Thuần Quân vẫn bình tĩnh như trước, cho dù ông muốn nhận người này làm đồ đệ nhưng cũng cần chú ý duyên phận. Nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc không cho phép thánh nhân tiến vào cấm địa biển Thời Gian, nên ông không có cách để ra tay cứu giúp. Ông chỉ thản nhiên nói: “Đúng là có chút đáng tiếc…”
Ánh mắt Hàm Cửu Di lại hết sức nghiêm túc, bám sát theo La Chinh, trong mắt không lộ ra vẻ bi thương, nàng ta không tin La Chinh sẽ ngã xuống như vậy!
Linh hồn La Chinh nhanh chóng rơi xuống, sau đó hắn nhìn thấy những Âm Ma Câu Hồn nằm rạp dưới đất kia nhanh chóng vây quanh lấy mình. Âm Ma Câu Hồn vốn là thân thể là linh hồn, chúng hoàn toàn không hề che giấu hơi thở tham lam, lập tức nhào lên há to miệng rộng, muốn xé nát La Chinh thành từng mảnh!
“Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi…” La Chinh than nhẹ một tiếng trong lòng.
Mặt ngoài linh hồn hắn lập tức nở rộ từng tia sáng vàng kim, những ánh sáng vàng đó hóa thành từng bóng kiếm vàng liên tục quay quanh linh hồn hắn.
Sau khi tu luyện thần quyết Đại Diễn trong vũ trụ, linh hồn La Chinh đã được nâng cao trên diện rộng. Với tu vi võ giả chứng thần, cường độ linh hồn của hắn hoàn toàn có thể sánh ngang với thần.
Hiện tại, sau khi thành thần, linh hồn hắn càng được đề cao hơn nữa.
Nhưng thần đạo Đoạn Tình có gắn bó chặt chẽ với linh hồn, khi linh hồn hắn lớn mạnh, hắn cũng ngộ ra Kiếm Xuất Vô Ngã mấu chốt nhất trong thần đạo Đoạn Tình. Có thể nói, linh hồn La Chinh đã được trải qua sự rèn luyện của thần đạo Đoạn Tình.
Nếu sử dụng tùy tiện, sợ là sẽ bị các thần khác phát hiện, cho nên sau khi tiến vào Thần Vực thì La Chinh rất ít khi dùng năng sức mạnh linh hồn. Trong Thiên phủ Hàm Thiên, La Chinh cũng chỉ là hóa ra sức mạnh linh hồn đơn thuần, không kích hoạt bóng kiếm vàng bên ngoài linh hồn.
Kích hoạt thần đạo Đoạn Tình trong cấm địa biển Thời Gian không phải là một ý kiến hay. Đạo này đã bị liệt vào đạo cấm, là thần đạo không được phép tu luyện. Các thánh nhân thấy cảnh này sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng đã rơi vào tình cảnh này rồi, La Chinh căn bản không còn lựa chọn nào khác. Điều duy nhất hắn có thể làm đó là sống sót trước cái đã!
Khi những bóng kiếm màu vàng kia xuất hiện, chúng liền phát ra từng luồng ánh sáng vàng kim, rồi bắn vụt đi mọi hướng.
Tuy ánh sáng vàng kim kia là sức mạnh linh hồn, nhưng khi ở vũ trụ nó đã mạnh tới mức có thể cắt ngang ngọn núi. Hiện tại, tu vi của La Chinh tăng lên, uy lực của nó càng lớn hơn.
Âm Ma Câu Hồn nhào tới từ mọi hướng đang muốn cắn xé linh hồn La Chinh, nhưng chúng còn chưa kịp há mồm thì ánh sáng vàng kim trên bề mặt linh hồn La Chinh đã hóa thành uy áp linh hồn hình mũi kiếm, bắn vọt ra bốn phương tám hướng.