Từng tia máu dài nhỏ phác họa ra những chữ viết rõ ràng, hiển hiện thuận theo cánh tay Đông Hoàng đi xuống dưới“Người ở trên đã bị La Chinh đuổi đi rồi, các ngươi đã an toàn.”
Đông Hoàng nhìn chữ viết trên cánh tay, hai mắt hơi trợn to, khắp khuôn mặt toàn là vẻ khó mà tin nổi.
La Chinh?
Tiến vào Tam Thập Tam Trọng Thiên?
Trong hai lần khi Đông Hoàng của Thái Nhất Thiên Cung tiếp kiến La Chinh, khi đó khí thế của La Chinh đã khó mà đỡ nổi.
Sau khi bước vào Dục Giới, hắn còn dẫn dắt Nhân tộc chiếm cứ toàn bộ Thập Tứ Trọng Thiên!
Đông Hoàng rất mong chờ vào La Chinh, thậm chí còn tin rằng hắn sẽ có khả năng trở thành Bất Hủ cảnh.
Có điều, tin tưởng thì tin tưởng…
Bây giờ mới có bao lâu đâu, vậy mà hắn đã lên đến Thái Thanh Thiên rồi?
Đông Hoàng đưa tay đẩy lão Anh ở ngay cạnh mình. Sau khi mở mắt ra, lão Anh nhìn thấy hàng chữ kia cũng vô cùng kinh ngạc, mà trong sự kinh ngạc còn mang theo chút vui mừng.
Quanh năm suốt tháng phải ngâm mình trong nước Tị Hồn cũng chẳng phải chuyện gì dễ chịu thoải mái, chưa kể trong sông ngầm ở đây lại còn nguy cơ trùng trùng.
Lần đó khi bà bị ép vào sông ngầm, không những bà đang bị đám dị tộc kia đuổi theo mà còn bị “Xỉ Tầm” ba đầu đuổi giết. Nếu không nhờ Đông Hoàng tìm được lối đi này ở nguồn sông ngầm thì e rằng bà đã chết từ lâu rồi.
Hai người vẫn luôn chờ đợi dưới đáy sông ngầm, thi thoảng Đông Hoàng sẽ lặng lẽ ra ngoài điều tra tình huống. Nhưng đám dị tộc kia có vẻ rất kiên nhẫn, vốn không cho họ cơ hội thoát đi.
Lần trước lúc Đông Hoàng nổi lên đi xem xét tình hình còn bị hung vật trong sông ngầm tấn công, suýt thì không về được nữa.
Những ngày qua, trong lòng hai người đều có chút lo sợ bất an.
Thái Nhất Thiên Cung chỉ có hai vị Bất Hủ cảnh mà cả hai lại đều bị nhốt, vậy nếu Thiên Cung gặp phải chuyện gì…
Rất có thể bọn họ sẽ không bị đối thủ trong Bỉ Ngạn giết chết, mà ngược lại chết ngay trong thế giới mẹ.
Đương nhiên họ không biết được Thái Nhất Thiên Cung và thậm chí là Lê Sơn đều đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất!
Lão Anh lấy một cây châm nhỏ ra khỏi mái tóc hoa râm của mình rồi hướng thẳng đến chỗ Đông Hoàng, định đáp lời trên cánh tay ông.
Đông Hoàng trừng lão Anh một cái, nhưng khi ý thức được người trong thế giới mẹ chắc đang tập trung mọi sự chú ý trên người mình, ông cũng chỉ đành cho phép lão Anh khắc chữ trên tay mình.
“Biết rồi! Lên ngay đây!”
Nữ Oa, Phục Hy cùng La Chinh trong Lê Sơn nhìn thấy hai dòng chữ này, trên mặt đều toát ra vẻ vui mừng.
Nếu có thể giải cứu được Đông Hoàng cùng lão Anh bằng cách này, vậy xem như hết sức dễ dàng.
Đám người Thái Nhất Thiên Cung càng mừng hơn.
Họ mang theo toàn bộ người Thiên Cung di chuyển đến Lê Sơn dẫu sao cũng là đang ăn nhờ ở đậu. Mặc dù trong thời gian ngắn họ không thể quay về Trung Thần Châu được, nhưng Đông Hoàng cùng lão Anh trở về thì dù gì cũng có thể tăng cường cảm giác về nhà của họ.
Nhất là Diễm Phi, dòng lệ nóng cứ dâng lên trong hốc mắt bà.
“Chúng ta quay về Bỉ Ngạn thôi” La Chinh nói.
Phục Hy gật đầu: “Ừ, phòng ngừa có chuyện gì bất trắc xảy ra”
Sau đó bốn người La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa cùng Thắng Thiên Thử Vương lại tiến vào Bỉ Ngạn lần nữa, sau đó cứ thế ở cạnh sông Thần chờ đợi.
Đông Hoàng cùng lão Anh chui ra khỏi lối đi chật hẹp, sau đó thuận theo sông ngầm đi men về phía bên trái.
Mặc dù sông ngầm ở đây rất phức tạp, nhưng đã bị Đông Hoàng thăm dò vô cùng kỹ càng. Muốn bơi ra khỏi sông ngầm thì nhất định phải chui lên trên qua hai lối ra, bỏ lỡ bất kỳ một cái nào thì sau đó đều chỉ có thể mò mẫm lung tung trong sông ngầm này…
“Soạt, soạt…”
Sau khi di chuyển qua hai lối ra, một con sông ngầm ở trên truyền đến cơn sóng rất mạnh.
Lực của dòng nước sinh ra bởi cơn sóng này rất lớn, một vài cá thể sinh linh Bỉ Ngạn nhỏ bé chẳng thể trụ vững.
Lão Anh và Đông Hoàng thân là Bất Hủ cảnh, cơ thể đương nhiên không hề yếu. Hai người bám vào một bên sông ngầm và tiến lên từng chút một. Chỉ cần vượt qua được cơn sóng này là có thể chui lên khỏi mặt nước, vì vậy tốc độ của hai người đều không kìm được mà tăng nhanh hơn.
Nhưng cả hai đều không để ý tới một điều, đó là chữ viết rạch trên cánh tay Đông Hoàng đang thấm ra từng tia máu tươi.
Tính tình của Đông Hoàng xưa nay luôn cẩn thận, nếu là lúc khác thì chắc chắn ông sẽ chữa thương trước rồi mới ra ngoài, nhưng bây giờ biết có cơ hội rời khỏi đây nên ông quên không để mắt đến chi tiết ấy.
Máu tươi chảy ra từ vết thương rất ít, nhưng có một vài hung vật to lớn trong sông ngầm lại cực kỳ nhạy cảm.
Trong con dốc ở dưới sông ngầm bỗng có một cái miệng rộng bằng phẳng vươn ra, một cái lưỡi xanh sẫm thè ra từ cái miệng toàn răng nanh ấy.
Mặc dù màu máu đã pha loãng hoàn toàn trong nước Tị Hồn, thân xác bình thường vốn không thể nào thấy được, thế nhưng chút máu ấy vẫn bị đầu lưỡi màu xanh sẫm kia nhạy cảm mò tới được!
“Soạt…”
Từ trong dốc, một con quái vật toàn thân đầy gai nhọn chui ra, sau đó là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư… Chúng xếp thành một đội ngũ ngay ngắn, bơi đi thuận theo cơn sóng.
Lúc này Đông Hoàng cùng lão Anh đã chui ra sông ngầm, bắt đầu nổi lên.
Mấy hơi thở sau, Đông Hoàng đã tới gần sát mặt nước. Ông bỗng nhẹ nhàng nhấn lão Anh một cái và lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thận trọng.
Hai người bọn họ hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, lỡ người khắc chữ lên cơ thể Đông Hoàng không phải là người Thiên Cung mà là ai khác thì sao?
So ra, ý nghĩ của lão Anh lại đơn giản hơn một chút. Nếu thân thể của bà và Đông Hoàng thật sự rơi vào tay kẻ địch thì đối phương chẳng cần tốn công tốn sức lừa bọn họ ra mà cứ giết luôn là được.
Đông Hoàng chầm chậm nổi lên trên mặt nước, cảnh giác nhìn quanh một vòng trên bờ. Lúc thấy Phục Hy, Nữ Oa cùng Thắng Thiên Thử Vương, tất nhiên trong lòng ông cực kỳ vui mừng. Đến khi thấy được một quái vật khổng lồ cao năm mươi mét đứng cạnh Phục Hy, trong lòng ông lại hơi hoang mang. Người này là ai? Không phải bảo rằng La Chinh đang chờ mình à? La Chinh đâu rồi?
“Đông Hoàng huynh, có thể lên rồi!” Thắng Thiên Thử Vương cười nói.
Phục Hy cũng vẫy vẫy tay với Đông Hoàng, còn Nữ Oa thì hỏi: “Sao không thấy lão Anh đâu?”
“Để ta bảo lão Anh lên…”
Đông Hoàng vừa nói vừa nhìn xuống dưới nước, sau đó vẻ mặt tái đi rồi lập tức chui xuống nước.
Lão Anh còn đang chờ Đông Hoàng xác định tình huống trên bờ thì chợt thấy dáng vẻ vội vã của Đông Hoàng, bà dự cảm được gì đó bèn cúi xuống nhìn, sau đó lập tức phát hiện một dãy thật dài mấy thứ gì đó màu xám xịt. Sau khi nhìn lại cẩn thận, bà phát hiện một dây dài này không phải là một con hung vật, mà là mười mấy con hung vật nối đuôi nhau!
“Cự Trọc Ngạc!”
Đám Cự Trọc Ngạc này rất ít khi nào hành động một mình, mỗi lần xông ra ít nhất đều phải có mấy con, thậm chí là mấy chục con. Lúc chúng bơi đi, con này dán lấy con kia, nối liền đầu đuôi với nhau, nhìn từ xa không khác gì một con rắn lớn ở dưới nước.
Trong sông ngầm, Cự Trọc Ngạc được xem là loài săn mồi hàng đầu, con mồi nào đã bị bọn chúng để mắt tới thì rất khó thoát được. Gần như chỉ trong một thời gian ngắn, con mồi sẽ bị xé thành mảnh nhỏ và bị nuốt sạch…
Lão Anh lấy lại tinh thần, cũng vội vàng bơi lên thượng du. Nhưng tốc độ của Cự Trọc Ngạc cực nhanh, lão Anh vừa bơi được một khoảng đã bị Cự Trọc Ngạc bơi đầu cắn vào chân một cái!
Đông Hoàng mới quay ngược về cũng giơ tay túm được lão Anh, đồng thời dùng sức kéo lên mặt nước của sông Thần.
Sức lực của một con Cự Trọc Ngạc, Đông Hoàng còn chống lại được, ông có thể cố gắng kéo lão Anh lên mặt nước. Thế nhưng bên dưới còn có mấy con Cự Trọc Ngạc khác đang đồng loạt cắn lấy đuôi của Cự Trọc Ngạc đằng trước và hợp sức kéo xuống, thế là lão Anh cùng Đông Hoàng cùng bị chìm xuống!
Mấy người trên bờ không biết dưới nước xảy ra chuyện gì mà mãi không thấy Đông Hoàng và lão Anh nổi lên, ngược lại có một trận bọt khí sủi lên sùng sục.
Rốt cuộc vẻ mặt Nữ Oa cũng thay đổi: “Nguy rồi, có phải họ gặp phiền phức gì rồi không?”
La Chinh không đợi Nữ Oa nói hết lời đã sải bước ra, sau đó chui thẳng vào trong sông Thần hệt như một tàu con thoi.