Nếu tin tức do La Chinh cung cấp thực sự có thể giúp những người bị lưu đày thoát khỏi ngục giam này thì cuộc tranh chấp với tộc Hiên Viên đã không còn quan trọng nữaNhững cốt tháp này đều là nơi che chở bảo vệ cho bọn họ, nhưng ai lại cam tâm tình nguyện sống mãi ở cái nơi quỷ quái này?
Ông lão muốn La Chinh trở nên mạnh hơn nữa, đương nhiên là hy vọng một ngày nào đó La Chinh có thể dẫn theo bọn họ trở về thế giới mẹ.
“Nếu có cơ hội ấy, chịu đựng một chút đau khổ này thì có đáng là gì?” La Chinh hùng hồn trả lời.
Ông lão mỉm cười: “Rất tốt” Sau đó quay sang nói với Điêu Viễn: “Đầu tiên cứ để La Chinh hấp thu hoang cốt trước đã, lúc Nhục Thân kiếp đến thì giao cho hắn mười phần hoang cốt huyết thống trong tộc chúng ta”
“Mười phần hoang cốt huyết thống?” Điêu Viễn thoáng kinh hãi: “Hắn chịu được sao?”
Mười phần hoang cốt huyết thống ở đây không phải là mười khối.
Ở thế giới bên ngoài, hoang cốt huyết thống vô cùng quý giá, cả trong tộc Xi Vưu cũng thế. Tuy nhiên, tỉ lệ phân phát hoang cốt huyết thống được định ra dựa theo độ thuần khiết của huyết thống nên số lượng tồn kho vẫn có thể cung cấp đầy đủ cho từng người.
Dù vậy, ngay cả thiên tài huyết thống cấp năm như Trừng Úy cũng chỉ có thể sử dụng hai phần mà thôi.
Thậm chí cả Tử Ngọc, nghe nói năm đó nàng độ Nhục Thân kiếp cũng chỉ dùng hết ba phần, bằng không sẽ bạo phát Nhục Thân kiếp quá mức mạnh mẽ, căn bản không chịu nổi.
Ông lão nhìn La Chinh, cười nói: “Thân thể của hắn không giống hai ta. Tuy không biết hắn luyện ra được bằng cách nào, nhưng thân thể của hắn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, hắn có thể thừa nhận được mười phần”
“Được!”
Điêu Viễn tức khắc đồng ý.
Ông lão già nua này chính là người trấn tộc của tộc Xi Vưu, thực lực tu vi sâu không lường được, ánh mắt cũng vượt xa Điêu Viễn. Trước mặt ông lão, Điêu Viễn chỉ có thể vâng theo.
“Ta sẽ dõi theo ngươi, bọn họ cũng sẽ dõi theo ngươi” Dứt lời, thân hình ông lão hóa thành ảo ảnh, dần dần tiêu tan ngay trước mắt La Chinh.
Sau đó Điêu Viễn đưa La Chinh đi qua nhà kho. Hắn có thể thấy được những luồng khí tức hoang thần mãnh liệt đang lan tỏa ra ngoài qua một vài khe hở.
Bên ngoài mỗi một khe ở đều có hơn mười người đang vội vàng tinh luyện sức mạnh hoang thần.
Sau khi bọn họ tinh luyện sức mạnh hoang thần xong cũng không hấp thụ nó mà ngược lại, dẫn sức mạnh hoang thần chảy ngược vào trong khe hở.
Bên cạnh những người này là một đống hoang cốt bỏ hoang, sức mạnh hoang thần trong đống hoang cốt này đã bị tinh luyện gần như cạn kiệt.
Thấy cảnh tượng ấy, La Chinh bày ra vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Điêu Viễn ở bên cạnh chú ý tới sắc mặt La Chinh bèn giải thích: “Đây là động Nạp Hoang, sức mạnh hoang thần sẽ không trào ra khỏi nó, Trừng Úy, Mão Tuyết và Đồ Bạch đều tu luyện ở đây. Bọn họ cần một lượng lớn sức mạnh hoang thần nên cần có người chuyên trợ giúp tinh luyện sức mạnh hoang thần để có thể tập trung tu luyện”
“Thề mà cũng được à?” La Chinh nhìn bọn họ với vẻ tò mò.
Tinh luyện sức mạnh hoang thần từ trong hoang cốt không phải việc gì khó, người bình thường cũng có thể làm được, về phương pháp thì có thể tồn tại một vài khác biệt nho nhỏ nhưng không đáng là bao.
Không ngờ những thiên thiên tài tộc Xi Vưu lại có đãi ngộ nhường này, thậm chí ngay cả bước tinh luyện hoang thần cũng được giản lược.
Khi La Chinh và Điêu Viễn tới gần, một người trong số đó đi tới chắp tay chào Điêu Viễn: “Điêu Viễn trưởng lão!”
Điêu Viễn khẽ gật đầu, sau đó nói: “Vệ Thông, ngươi đi bảo Đa Mặc nhường ra một chỗ, ta có sắp xếp mới”
Vệ Thông kinh ngạc nhìn Điêu Viễn, vẻ mặt bối rối như bị làm khó. Hắn ta âm thầm quan sát La Chinh rồi nói: “Điêu Viễn trưởng lão, như vậy không thích hợp lắm đâu. Phía Xuân trưởng lão có ý kiến gì hay không?”
Lần này Vệ Hạ và Phong Long bị giết, tộc Xi Vưu liền vội vàng tuyển ra hai người khác thay họ chiến đấu, một người trong đó là Đa Mặc – con trai của Xuân trưởng lão tộc Xi Vưu.
Trong khoảng thời gian này, tài nguyên tộc Xi Vưu đã đổ dồn hết vào người bọn họ.
Đa Mặc bắt được cơ hội này, đương nhiên cũng đang cố gắng tu luyện. Hiện tại một câu nói của Điêu Viễn trưởng lão đã bắt Đa Mặc phải nhường lại, nhất định người ta sẽ có ý kiến.
“Cứ làm theo lời ta!” Sắc mặt Điêu Viễn sa sầm xuống.
Vệ Thông nào dám nhiều lời? Hắn ta tò mò không biết chàng thanh niên bên cạnh Điêu Viễn là ai, một kẻ lạ mặt chưa bao giờ nhìn thấy trong tộc Xi Vưu mà lại có thể giành mất vị trí của Đa Mặc.
Vệ Thông phụng mệnh, truyền lệnh cho người tại động Nạp Hoang ngừng tinh luyện sức mạnh hoang thần và tiến vào sâu trong khe hở.
Một thanh niên áo đen đang khoanh chân ngồi tại chỗ sâu trong động Nạp Hoang liên tục hấp thu sức mạnh hoang thần, cũng chính là Đa Mặc. Thấy Vệ Thông tiếng đến, Đa Mặc nhướng mày: “Vệ Thông, sao lại ngừng vậy?”
Sắc mặt Vệ Thông hơi xấu hổ, hắn ta vội nói: “Là thế này… Điêu Viễn trưởng lão nói muốn đổi người…”
“Đổi người?” Sắc mặt Đa Mặc sa sầm xuống, hắn ta bật người đứng dậy: “Dựa vào đâu chứ!”
Vệ Thông cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ nói qua loa: “Ngươi đi hỏi Điêu Viên trưởng lão đi”
Độ tinh thuần trong huyết thống của Đa Mặc cũng đến ngũ phẩm, nhưng về thiên phú thì lại kém đám người Trừng Úy một bậc. Trước giờ hắn ta vẫn luôn khổ sở vì không có cơ hội.
Lần này Phong Long và Vệ Hạ bị giết chết, đương nhiên cơ hội này phải đến lượt hắn ta hưởng. Hắn ta cực kỳ coi trọng cơ hội không dễ có được này, thế mà bây giờ lại bị người ta đá khỏi động Nạp Hoang, bảo sao chấp nhận cho được?
Đa Mặc mang theo vẻ mặt âm u và lòng bất mãn mãnh liệt sải bước ra khỏi động Nạp Hoang, sau đó đi tới trước mặt Điêu Viễn.
“Điêu Viễn, ông có ý gì?”
Xuân trưởng lão – mẫu thân của Đa Mặc – là người có địa vị cao trong tộc Xi Vưu, thực lực còn mạnh hơn Điêu Viễn một chút. Ngày thường gặp mặt, có thể Đa Mặc còn giữ lễ phép chút, nhưng lúc này hắn ta đang ôm oán hận nên vừa gặp đã gọi thẳng tên.
Điêu Viễn không ngờ oán hận trong lòng Đa Mặc lại nặng đến như vậy, nhưng ông ta chỉ thản nhiên nói: “Kế hoạch của tộc ta có thay đổi, cần phải xếp cho người khác tiến vào trong động Nạp Hoang tu luyện”
“Người khác? Tộc Xi Vưu này có bao nhiêu người ta không rõ hay sao? Ai mà còn có tư cách hơn cả ta?” Đa Mặc lạnh giọng phản bác, ánh mắt cũng dừng lại trên người La Chinh: “Ông đừng nói là hắn đấy nhé?”
“Đúng vậy” Điêu Viễn thờ ơ đáp lại.
“Hắn là người trong tộc ta sao?” Ánh mắt Đa Mặc rà quét La Chinh từ trên xuống dưới, hắn ta không nhớ trong tộc Xi Vưu có nhân vật như vậy.
Cuộc cãi vã bên đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác. Trừng Úy chui ra từ một động Nạp Hoang khác, hắn ta vừa liếc mắt đã thấy La Chinh đứng cách đó không xa bèn tươi cười tiến lên chào hỏi: “La Chinh huynh, ngươi đã đến rồi! Ơ không phải, ngươi đã cấy ghép huyết thống của tộc ta rồi sao?”
Sau khi trở lại cốt tháp của tộc Xi Vưu, Trừng Úy đã bẩm báo việc này lên các trưởng lão, theo kế hoạch ban đầu là sẽ ban tặng cho La Chinh một phần huyết thống tộc Xi Vưu.
Người cấy ghép huyết thống không bằng người đã sở hữu nó ngay từ lúc sinh ra, nhưng La Chinh có thực lực mạnh mẽ như vậy là đủ rồi.
Song, cấy ghép huyết thống cần có thời gian, cho nên Trừng Úy mới không hiểu vì sao La Chinh lại được đưa tới động Nạp Hoang nhanh như vậy.
“Chỉ là một kẻ ngoại tộc cần cấy ghép huyết thống mà muốn đá ta ra khỏi động Nạp Hoang? Dựa vào cái gì?” Đa Mặc đứng bên cạnh nghe Trừng Úy nói vậy thì lại càng kích động, giận dữ không thôi. Cạnh tranh với La Chinh thực sự làm bẩn thân phận của hắn ta.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!