Phi thuyền to lớn màu trắng phóng lên cao, lập tức lao nhanh về phía BắcNăm xưa Thu Âm Hà lựa chọn Thất Tinh Châu để giáng Tham Thiên Đại Kiếm xuống, mục đích là để mở ra một con đường từ Nam tới Bắc, đương nhiên Thu Thắng Thủy sẽ chọn đi về hướng Bắc.
Một vài đệ tử học cung trên phi thuyền khóc òa lên. Tuy bọn họ biết Đạo Kiếm Cung cũng không phải thế lực lớn trong Nhân tộc, nhưng Thất Tinh thành chính là quê cha đất tổ của bọn họ. Mắt thấy quê hương mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bọn họ không những chẳng giúp được gì mà còn chạy trốn đi, thế nên trong lòng ai nấy đều bi thương tột độ.
Thu Tư Nguyên ngơ ngác ngồi yên một chỗ, ánh mắt dại ra, không biết đang nghĩ gì.
“Vù!”
Đột nhiên một bóng người lao vụt tới, một tay bóp lấy cổ Thu Tư Nguyên và ấn chặt gã vào mạn thuyền.
Người đó là Thu Dịch, gã nói với vẻ mặt dữ tợn: “Đều tại phụ thân ngươi! Phụ thân ngươi là người khởi xướng, ông ta đã hại tất cả chúng ta!”
“Nói đúng lắm!”
“Thu Quân Sơn tội ác tày trời!”
“Chúng ta phải giết con trai ông ta!”
Nỗi bi phẫn trong lòng đám con cháu Nguyệt Bạch gia và Thu gia không biết trút đi đâu bèn đổ hết lên đầu Thu Tư Nguyên.
Theo tình hình bây giờ thì bọn họ thật sự có suy nghĩ giết chết gã.
“Bịch!”
Đúng lúc này, một nắm đấm vô hình xuất hiện ngay ngực Thu Dịch. Thu Dịch căn bản không thể ngăn cản uy lực từ nắm đấm này, bị đánh văng xa mấy mét và va trúng mạn thuyền.
La Chinh một tay ôm đứa bé, một tay giơ nắm đấm, hờ hững nói: “Ta không biết nội bộ Đạo Kiếm Cung các ngươi có ân oán gì, nhưng món nợ này không thể tính lên đầu Thu Tư Nguyên. Hắn cũng là người bị hại”
Thu Tư Nguyên ngã ngồi trên mặt đất, thì thào với La Chinh: “Nếu giết ta mà có thể cứu vãn Đạo Kiếm Cung… Ta cũng bằng lòng…”
Nghe được câu này, La Chinh bỗng thấy xót xa.
Hôm qua Đạo Kiếm Cung còn là một nơi phồn thịnh, hôm nay lại cửa nát nhà tan, không thể không tháo chạy.
Nhân tộc thật sự quá bé nhỏ…
Ở đầu phi thuyền, Thu Thắng Thủy và Thu Hàn Yên đứng im như tượng. Thấy cảnh này bọn họ cũng chỉ lắc đầu. Tình cảm bọn họ dành cho Đạo Kiếm Cung sâu đậm hơn những người trẻ tuổi này rất nhiều, đương nhiên cũng càng thêm khổ sở.
Ngoại trừ những người ấy ra, nhóm Lại Hoa Bắc cũng khá phiền muộn. Thân là người Thiên Dung thành, vất vả lắm họ mới bước được chân vào Đạo Kiếm Cung mà mình vẫn hằng mong ước, thế nhưng mới được bao lâu? Ngay cả “quan kiếm” mà họ cũng mới chỉ được tham gia một lần, sau đó Đạo Kiếm Cung đã sụp đổ!
Nhất là Lại Hoa Bắc… Tuy hắn ta nhớ lời La Chinh nói, bảo hắn ta từ bỏ phần thưởng khi phát hiện áo mộ nhưng trong lòng hắn ta vẫn có mấy phần nhớ thương. Dù sao thiên phú của hắn ta cũng tầm thường, nếu lấy được những tài nguyên này về mình thì còn có thể làm nên nghiệp lớn.
Trong lúc mọi người ở đây đang bi thương, chiếc phi thuyền bỗng lắc lư thật mạnh.
“Ầm!”
Không biết là vật gì va vào phía dưới phi thuyền, khiến phi thuyền vốn đang bay nhanh chợt nứt gãy!
“Mọi người… Cẩn thận!”
Sắc mặt Thu Hàn Yên sa sầm xuống, nàng nhảy bật lên.
Cũng may các đệ tử học cung ở đây đều có thể cưỡi gió bay đi, bọn họ vừa bị hất văng đã nhanh chóng ổn định thân mình, bay lơ lửng giữa không trung.
La Chinh ôm đứa trẻ trong tay, nhìn sáu bảy bóng người xuất hiện cách đó không xa.
Kẻ cầm đầu đương nhiên là Thu Quân Sơn, đằng sau ông ta đều là người của tộc Hắc Nhung cao tới sáu mét và đều là cường giả Bỉ Ngạn cảnh…
“Chậc chậc, người mà ta muốn giết nhất trong Đạo Kiếm Cung chính là Thu Hàn Yên ngươi, sao có thể để ngươi chạy thoát?” Thu Quân Sơn cười lạnh, nói.
Thu Thắng Thủy lạnh giọng chất vấn: “Tích trưởng lão sao rồi?”
“Có lẽ là sắp chết rồi nhỉ?” Thu Quân Sơn xua tay, nói.
Trái tim Thu Hàn Yên rơi xuống tận đáy, lúc này Thu Tư Nguyên ở cách đó không xa vừa nức nở vừa hét lên: “Phụ thân! Người nên dừng tay đi! Hủy hoại Đạo Kiếm Cung có lợi gì cho phụ thân chứ?”
Nghe con trai mình gào thét, sắc mặt Thu Quân Sơn vẫn không chút thay đổi.
Thu Hàn Yên rủ mắt, năm ngón tay mở ra, một luồng ánh sáng nhu hòa màu xanh nhạt hóa thành lưỡi kiếm. Nàng nói: “Toàn bộ đệ tử học cung, ai chạy đường nấy đi…”
Nàng thân là “đại học cung”, rơi vào cảnh ngộ này cũng không che chở được các đệ tử học cung, chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Các đệ tử học cung cũng biết bọn họ không còn hy vọng gì nữa, bèn vâng lời Thu Hàn Yên, ồ ạt đáp xuống dưới rồi chạy tứ tán.
“Ngoại trừ con trai ta, những người khác đều giết” Thu Quân Sơn ra lệnh.
Tộc Hắc Nhung nghe lệnh, thân hình lao vút xuống, đuổi theo các đệ tử học cung.
“Chết… đi…”
Thu Hàn Yên chỉ tay vào một tên thuộc tộc Hắc Nhung trong số đó. Lưỡi kiếm nhu hòa khẽ di chuyển, lướt qua mấy nghìn mét, đâm về phía một kẻ thuộc tộc Hắc Nhung.
Đối phương chẳng qua chỉ là cường giả Bỉ Ngạn cảnh Nhị Trọng Thiên, gã tránh không kịp, đầu bị đâm xuyên qua, biến thành một thi thể rơi từ không trung xuống.
Nhưng những kẻ tộc Hắc Nhung khác đã lao xuống dưới, đuổi giết các đệ tử học cung.
Thu Hàn Yên vốn định lần lượt giết chết từng tên trong tộc Hắc Nhung, nhưng Thu Quân Sơn đã chắn trước mặt nàng, cười ha hả nói: “Đừng nhầm đối tượng, đối thủ của hai người các ngươi là ta!”
Mặc dù những đệ tử học cung này là đệ tử ưu tú nhất của học cung, nhưng sao có thể thoát khỏi sự truy sát của cường giả Bỉ Ngạn cảnh? Người tộc Hắc Nhung đã hóa thành một đường sáng màu đen, mỗi khi lướt qua một đệ tử học cung là đệ tử ấy sẽ lập tức hóa thành một màn mưa máu, rơi lả tả giữa không trung.
Trong nháy mắt đã có mười mấy đệ tử học cung bị giết chết…
“Theo ta qua đây!” La Chinh gọi.
Thu Tư Nguyên, Nguyệt Bạch Hạo, Nguyệt Bạch Thành, Thu Dịch… mấy chục người theo sát đằng sau La Chinh.
Bọn họ cũng biết thực lực của La Chinh, có lẽ trong số những người ở đây chỉ có hắn mới có thực lực chống lại cường giả Bỉ Ngạn cảnh!
“Rắc rắc rắc…”
Đúng lúc này, La Chinh cảm nhận được trên bầu trời truyền đến một làn sóng dao động không gian. Hắn đột nhiên nhướng mày, ném đứa bé trong tay cho Lại Hoa Bắc cách đó không xa: “Bắt lấy!”
Một thanh trường kiếm lập tức hiện lên trong tay hắn.
Một cánh tay nhỏ chợt vươn ra từ trong làn sóng dao động, định tóm lấy Nguyệt Bạch Thành.
Thấy cảnh này, đầu ngón tay La Chinh bỗng nhiên chỉ vào không trung, thân hình vốn đang nhanh chóng rơi xuống bỗng dừng lại, năng lượng dung đạo đột ngột phóng ra.
“Dung Đạo Kiếm!”
“Soạt!”
Một đường ánh kiếm sắc bén lao ra.
“Răng rắc!”
Ánh kiếm này như có thể tách đôi trời đất, chặt đứt cánh tay dài nhỏ kia.
“Á…” Kẻ thuộc tộc Hắc Nhung kia vừa tru lên vừa chui ra khỏi không gian, gã căn bản không ngờ tên đệ tử học cung này có thể làm mình bị thương, hơn nữa còn chặt đứt một cánh tay của gã. Gã gầm lên: “Thằng nhóc Nhân tộc, chết đi…”
Nhát kiếm La Chinh vừa đâm ra không hề dừng lại một chút nào, thân hình hắn chớp nhoáng, liên tục dịch chuyển không gian và chui vào rừng rậm.
Nơi này không phải Thần vực, lấy thực lực hiện giờ của hắn để chống lại cường giả Bỉ Ngạn cảnh là quá sức. Nhưng hắn còn có một chỗ dựa, đó là ấn Ngự Kiếm mà Thu Âm Hà truyền cho hắn.
Nếu đúng như lời ông nói, sức mạnh mà Ngự Kiếm Ấn này phát ra phụ thuộc vào phẩm cấp của trường kiếm trong tay hắn, vậy không biết khi hắn dùng Đằng Xà kiếm để kích hoạt ấn Ngự Kiếm thì sẽ phát ra bao nhiêu uy lực?
Chỉ có điều, thần binh như Đằng Xà kiếm, không tới thời khắc nguy cấp thì hắn tuyệt đối sẽ không để lộ trước mặt người khác.