Xà Linh Vương hạ lệnh cho Song Kỳ Đại Xà, sau đó lại được các Xà Chủ nhanh chóng truyền xuống. Các thế lực lớn trong thành Thiên Phương bắt đầu xuất phát đi tới Vụ thànhĐối với các Quỷ Quyệt, trận chiến như thế này vô cùng nhàm chán. Sau khi lướt qua Vụ thành, những đối thủ mà chúng gặp phải đều là chỗ quen biết, thậm chí còn nhớ kỹ mình đã giết đối phương bao nhiêu lần.
“Cái con lông xám kia chết trong tay ta bốn mươi chín lần, lần này các ngươi đừng có giành, để ta gom đủ năm mươi lần!”
“Hy vọng Điểu Chủ đừng có nhìn chằm chằm ta nữa…”
“Ta phải một mình đấu với Thanh Chuẩn!”
Cuộc đối thoại như vậy thường xuyên phát ra từ miệng các Quỷ Quyệt.
Hồi sinh vô hạn khiến cái chết không hề có trọng lượng trong mắt bọn họ. Nhưng lần này các Xà Chủ lại nói với Quỷ Quyệt rằng tọa độ của bọn họ phải di chuyển khỏi thành Thiên Phương, tiến vào Vụ thành…
Vụ thành không thuộc địa bàn của Xà Linh Môn, thời điểm chiến tranh thường bị các Điểu Chủ chiếm cứ. Các Xà Chủ làm như vậy chẳng khác nào quyết tâm chiến đấu tới cùng!
Sau khi muôn hình vạn trạng Quỷ Quyệt hiểu được ý nghĩa trong đó, những lời nghi hoặc chất vấn lập tức nổi lên bốn phía, thậm chí còn có một số người cấp tiến tuyên bố không chịu đi. Nhưng tọa độ của chúng đều nằm trong tay Xà Chủ, sự phản kháng này chắc chắn là phí công.
Lúc tin tức này truyền đến ba phủ của Nhân tộc, các Nhân Linh đều lẳng lặng nhìn nhau, ai nấy đều hiểu được ánh mắt của đối phương.
Từ khi Nhân Linh trong Hắc phủ, Nhạc phủ và Quảng phủ thức tỉnh, sâu trong nội tâm bọn họ vẫn rất hoài nghi Xà Linh Môn. Bọn họ đều từng nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng nếu không thể mang tọa độ của mình đi cùng thì đi tới đâu cũng không có ý nghĩa.
Hiện tại Xà Linh Vương hạ lệnh đưa tọa độ tới Vụ thành, đối với các Nhân Linh thì đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Nhất là phủ chủ Nhạc phủ – Thân Thần Cương, hắn ta đã nhìn thấu sự giả dối và lừa học của Xà Linh Môn từ lâu, sao hắn ta có thể để lỡ một cơ hội như vậy?
“Lần này ba phủ của Nhân Linh Môn do Mạch phủ tướng thống lĩnh! Những Nhân Linh khác nếu có bất cứ chống đối nào, chờ Mạch phủ tướng báo cáo lại với ta sẽ lập tức hủy diệt tọa độ, hoàn toàn tiêu diệt!” Một Xà Chủ tuyên bố với các Nhân Linh.
Mạch phủ tướng vẫn luôn vô cùng trung thành với Nhân Linh Môn, bây giờ là thời kỳ quan trọng, lại càng được Xà Linh Môn tin tưởng.
“Thân phủ tướng, Hắc phủ tướng, tới Vụ thành mong được chiếu cố nhiều hơn” Mạch phủ tướng mỉm cười nói.
Sắc mặt các Nhân Linh tức khắc trầm xuống. Phần lớn Nhân Linh vẫn luôn bất mãn với Mạch phủ tướng. Thân là phủ tướng của phủ Thập Phương, Mạch phủ tướng lại khom lưng uốn gối với đám Xà Chủ, giúp đỡ Xà Chủ trừng phạt tộc mình, ném hết thể diện của Nhân Linh Môn. Ngay cả các Nhân Linh thuộc Quảng phủ cũng khinh thường qua lại với hắn ta, nhưng vì sợ địa vị của Mạch phủ tướng cho nên không dám thể hiện thái độ.
Sau đó không lâu, các Quỷ Quyệt trong thành Thiên Phương bắt đầu xuất phát đi tới Vụ thành.
…
Trong lúc thành Thiên Phương xảy ra dị động, trên tháp Thiên Địa Huyền Hoàng trong “Không Phao” dưới lòng đất Ngọc Thanh Thiên, bộ râu của Thái Thượng Lão Quân chợt dựng ngược lên.
“Độ Chân, con nên đi một chuyến!”
“Không đi” Thanh niên áo xanh xuất hiện bên cạnh Thái Thượng Lão Quân bằng tốc độ cực nhanh, sau đó lại từ chối bằng tốc độ cực nhanh: “Ta sợ chết”
Một khi rời khỏi “Không Phao” này, khả năng bị phát hiện sẽ rất lớn, tùy tiện rời đi chẳng khác nào chịu chết. Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn ở yên tại đây không dám hành động lỗ mãng.
“Trong số các sư huynh đệ, con là người có thiên phú đặc biệt nhất, khả năng bị phát hiện không lớn” Nguyên Thủy Thiên Tôn khuyên nhủ.
“Có thể chờ hồi âm của La Niệm, bảo cậu ta truyền tin!” Độ Chân lắc đầu như trống bỏi.
“Không chờ được nữa! La Chinh và mọi người đã rời khỏi thế giới mẹ, đám khỉ và chim kia sắp ra tay, cơ hội lúc này rất quan trọng” Thái Thượng Lão Quân nói với vẻ thận trọng.
Theo ý tưởng lúc trước, bọn họ có thể truyền tin cho Nguyên Thủy Thiên Tôn thông qua La Niệm, đây cũng là phương thức an toàn nhất. Nhưng sau khi tăng cường uy lực của “Cô Kiếm”, La Niệm đã đi lên đỉnh Thánh Trụ, không biết sau đó như thế nào, có gặp phải chuyện phiền toái gì hay không mà tới tận bây giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
“Lại, lại đợi thêm một ngày…”
“Không được!”
“Nửa ngày?”
“Không!”
“Một canh giờ…”
“Cút ra ngoài!”
Thái Thượng Lão Quân bắt đầu đuổi Độ Chân.
“Không Phao” dưới lòng đất bắt đầu uốn éo, một luồng lực hút mãnh liệt tác dụng lên người Độ Chân, sau đó “phun” hắn ta ra ngoài.
Độ Chân vừa mới chui xuống lòng đất thì bên cạnh đã có mấy dây leo bò về phía mình. Cây cối sinh trưởng trong Ngọc Thanh Thiên đều có trí tuệ phi phàm, dây leo lặng lẽ bò tới giống như những con rắn độc, chờ khi còn cách Độ Chân chừng vài thước thì tất cả dây leo đều đồng loạt vồ tới, quấn chặt lấy hắn ta. Độ Chân bị quấn xong chỉ kịp giãy giụa vào cái, sau đó không hề nhúc nhích nữa, giống như đã chết…
Chỉ chốc lát sau, toàn thân hắn ta biến thành màu xanh biếc, cuối cùng hóa thành một sợi dây leo bò trên mặt đất.
Đây là sức mạnh huyết mạch của Độ Chân, có thể hóa thành tất cả mọi vật trên thế gian.
Mấy sợi dây leo màu xanh bò trên mặt đất chừng hơn trăm dặm, trước mắt chính là một sa mạc màu đen tuyền, sa mạc đen này là một trong những nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất tại Ngọc Thanh Thiên.
Dây leo xanh vừa tiến vào sa mạc đen, hạt cát trong sa mạc bắt đầu rung lên, vô số côn trùng màu đen lớn bằng ngon cái bay vọt lên, chúng nó tấn công bất cứ một vật sống nào tiến vào sa mạc!
Trước lúc côn trùng đen phát động tấn công, những sợi dây leo đã nhanh chóng chia thành mấy trăm phần, màu sắc từ xanh biếc hóa thành đen tuyền, sau đó biến thành mấy trăm con côn trùng màu đen, nghênh ngang sải cánh bay qua sa mạc màu đen.
Suốt dọc đường đi, Độ Chân không ngừng biến hóa hình thái, cuối cùng hóa thành mấy chục con sóc to lớn, thuận lợi rời khỏi Ngọc Thanh Thiên.
Sau khi tiến vào Thái Thanh Thiên, mấy chục con sóc kia tiến thẳng về phía Bắc, mục tiêu là lối vào của đảo Dạ Kiến. Nhưng chúng vừa đi tới lối vào đã bị hai Hầu Chủ chặn lại.
Để phòng ngừa đường hầm đảo Dạ Kiến bị phá hỏng thêm lần nữa, Hầu Linh Môn đã phái hai Hầu Chủ thực lực mạnh mẽ trông coi lối vào.
Ánh mắt của các Hầu Chủ sắc bén đến mức nào? Thấy mấy chục con sóc chui vào hang núi, một Hầu Chủ lập tức quát lớn: “Kẻ nào lấy thuật biến hóa che mắt?”
Bầy sóc tập trung lại một chỗ, không lâu sau đã hóa thành thanh niên áo xanh là Độ Chân.
“Hai vị Hầu Chủ, tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!” Độ Chân nói.
Do quan hệ với đoàn người La Chinh và Nguyên Thủy Thiên Tôn nên các Hầu Chủ cũng không bài xích Nhân tộc, tên Hầu Chủ kia không hề nghi vấn điều gì đã đưa hắn ta vào đảo Dạ Kiến.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa mới làm xong chuyện ở Lê Sơn, các anh kiệt còn đang canh cánh trong lòng về việc trục xuất Lê Sơn ra khỏi thế giới mẹ. Lúc này đột nhiên nghe thấy có Nhân tộc xin được gặp, bọn họ cũng thấy rất lạ.
Chờ Hầu Chủ đưa Độ Chân tới trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, các anh kiệt Nhân tộc mới trố mắt. Đây là đại đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân mà, sao bọn họ có thể không biết?
“Độ, Độ Chân…”
“Ngươi cũng chưa chết! Còn sống!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn luôn lạnh nhạt điềm đạm cũng bị làm cho choáng váng.
Độ Chân bực bội nói: “Chẳng lẽ sư thúc hy vọng tiểu chất chết…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không để ý tới cảm xúc của Độ Chân, ông vội vàng hỏi: “Sư huynh của ta đâu? Cũng còn sống sao?”