Trước đây, La Chinh không đủ quan tâm đến thế giới trong cơ thểCăn cứ theo cấp bậc tu vi, tốc độ thời gian trôi đi của thế giới trong cơ thể cũng mỗi người mỗi khác.
Trong lúc biển chân nguyên còn sơ khai ở giai đoạn Thần Hải Cảnh, thời gian gần như đứng yên.
Cho nên Thần Hải Cảnh không thể thai nghén ra sinh mệnh, bởi vì quá trình thai nghén vô cùng dài, trong đó thời gian là quan trọng nhất.
Sau khi tới Thần Cực Cảnh, tốc độ thời gian của thế giới trong cơ thể liền bắt đầu tăng vọt, chân nguyên bắt đầu hóa thành lục địa, sinh linh tầng thấp nhất cũng lần lượt ra đời…
Tu vi càng cao, tốc độ của thế giới trong cơ thể lại càng nhanh!
Cho nên thế giới trong cơ thể của Giới Chủ sẽ phồn vinh hơn thế giới trong cơ thể của võ giả Thần Biến Cảnh.
Nhưng La Chinh không hiểu nổi khi tốc độ của thế giới trong cơ thể hắn đang nhanh một cách bất thường, tất cả mọi thứ trong đó đều thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Khi phát hiện thế giới trong cơ thể của mình xảy ra vấn đề, La Chinh lập tức giật bắn cả mình.
Trên lục địa ở trung tâm biển hỗn độn đã bắt đầu thai nghén ra nền văn minh tương đối nguyên thủy, đồng thời xảy ra chiến tranh quy mô lớn!
Ý thức của La Chinh chui vào thế giới trong cơ thể, hắn suy nghĩ một chút, sau đó ý thức của hắn liền hóa ra hình dạng, trở thành một hóa thân trong cơ thể.
Ở trong thế giới này, La Chinh chính là người cầm quyền tuyệt đối, cũng là vị thần tối cao trong đó!
Tuy thế giới trong cơ thể này vẫn còn nằm trong giai đoạn sơ cấp nhất, nhưng sau khi chui vào thì nó vẫn khá rộng đối với La Chinh.
Chỉ sau một suy nghĩ, hóa thân trong thân thể đã lặng lẽ lóe lên, bước chân lên lục địa này.
Đây không phải là dịch chuyển không gian, càng không sử dụng quy tắc không gian, mà chỉ cần hắn nghĩ muốn tới bất kỳ chỗ nào thì sẽ có thể xuất hiện ở chỗ đó!
“Xông lên…”
“Giết chết con chó của Đằng tộc…”
“Vì vinh quang của Hào tộc!”
“…”
Ở thế giới trong cơ thể mình, La Chinh không chỉ là đấng toàn năng mà đồng thời cũng ở trạng thái biết hết.
Tất cả mọi thứ trong thế giới này, không gì mà La Chinh không biết!
Thì ra sau khi mảnh đất này thai nghén ra các bộ tộc, tất cả bộ tộc lớn nhỏ đã dung hợp với nhau, cuối cùng tạo thành hai bộ tộc lớn.
Bộ tộc phía đông là Hào tộc, bộ tộc phía tây thì là Đằng tộc.
Lúc đầu thực lực của hai bộ tộc lớn này tương đương nhau, tuy rằng giữa đôi bên vẫn luôn có xung đột nhỏ nhưng chưa từng có chiến tranh lớn…
Thế nhưng trước đó không lâu, đột nhiên Đằng tộc tiến bộ nhảy vọt. Các chiến sĩ trong bộ tộc đó nhận được một loại vũ khí vô cùng mạnh, một loại trường thương chế tạo từ một loài cây màu xanh sẫm!
Khi sử dụng loại trường thương này, vô số dây mây sẽ mọc ra từ thân thương rồi đâm vào cánh tay của chiến sĩ. Nhờ loại trường thương này, các chiến sĩ của Đằng tộc gần như bách chiến bách thắng.
Sau khi có tiến bộ nhảy vọt về thực lực, Đằng tộc liền phát động chiến tranh với Hào tộc!
Giờ đây Hào tộc đã bị thiệt hại nặng nề, sau khi tập hợp năm chục nghìn chiến sĩ Hào tộc còn sót lại, họ bèn phát động cuộc phản kích cuối cùng, họ phải bảo vệ bộ tộc của mình.
“Những vũ khí kia rất kỳ quái…” Đứng ở sát biên giới chiến trường này, La Chinh cũng lưu ý đến trường thương trong tay các chiến sĩ Đằng tộc.
Suy nghĩ một chút La Chinh liền hiểu nguồn gốc của những vũ khí này…
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua khoảng cách vô tận, nhìn lên trên cây thế giới.
Hạt giống cây thế giới mà khi xưa La Chinh từng trồng hôm nay đã lớn lên thành cây đại thụ cao vạn trượng. Trên cây thế giới to lớn này cũng có một chủng tộc sinh sôi nảy nở. Ngoại hình của chủng tộc này tương tự như nhân loại, nhưng da thịt toàn thân lại có màu xanh sẫm.
Vũ khí của Đằng tộc chính là do những người da xanh này tặng cho.
Sau khi biết rõ căn nguyên, La Chinh bỗng khẽ mỉm cười. Nơi nào có người thì nơi đó có đấu tranh, không ngờ ở thế giới trong cơ thể của mình cũng ngập tràn âm mưu.
Mục đích cuối cùng của chủng tộc trên cây thế giới chính là giết chết toàn bộ sinh linh trên lục địa, sau đó chiếm cứ vùng lục địa này…
La Chinh sẽ không quấy nhiễu sự vận hành của thế giới trong cơ thể, song vẫn phải ngăn cản chiến tranh với quy mô lớn. Vì điều này sẽ ảnh hưởng việc toàn bộ thế giới trong cơ thể mở rộng và phát triển.
Nghĩ tới đây, La Chinh liền chậm rãi đi về phía chiến trường…
Trên chiến trường, các chiến sĩ của Hào tộc cưỡi voi chiến to lớn, phát động tấn công về phía Đằng tộc.
Bằng vào lực đập mạnh của voi chiến, chiến sĩ Hào tộc đã từng đi đến đâu cũng bách chiến bách thắng.
Nhưng sau khi Đằng tộc trang bị trường thương màu lục kia, mỗi một người đều hóa thành lực sĩ có sức lực vô tận. Thậm chí một thương có thể đâm xuyên qua cả người lẫn voi chiến!
Đối với Đằng tộc, đây là một cuộc tàn sát. Còn đối với Hào tộc, đây là một sự chống cự như thiêu thân lao đầu vào lửa. Họ phải dùng tính mệnh để bảo vệ vinh quang và bộ tộc của mình!
“Phập!”
“Grào!”
Ngực của một con voi chiến bị xuyên thủng, khiến nó phát ra tiếng kêu đau đớn, thân thể khổng lồ nghiêng về một bên.
Mà người điều khiển con voi chiến này lại là một cô gái.
Hào tộc là thị tộc mẫu hệ, còn cô gái này chính là nữ vương của Hào tộc.
Tất cả tướng sĩ của nàng đều bị tàn sát gần như sạch sẽ. Trong trận chiến cuối cùng này, nàng tự mình ra trận…
Sau khi voi chiến ngã xuống, nữ vương của Hào tộc cũng nặng nề ngã lăn ra đất, da thịt lộ ra ngoài bị trầy xước lại lây dính bùn đất, khiến nàng cảm thấy đau đớn dữ dội. Giờ đây, cô gái sở hữu dung nhan tuyệt thế, đồng thời cũng đứng ở đỉnh cao quyền lực này trở nên vô cùng nhếch nhác.
Cô gái này đã không còn hy vọng nữa rồi.
Nàng không thể chống lại gót sắt của Đằng tộc, con dân của nàng sẽ biến thành nô lệ của Đằng tộc, lãnh thổ của nàng sẽ bị Đằng tộc xâm chiếm…
“Vù!”
Một cây trường thương màu xanh lá kề trên cổ của nữ vương.
Người cầm trường thương chính là đại tướng quân của bộ lạc Đằng tộc. Vị đại tướng quân này nở nụ cười phóng khoáng, “Đầu hàng đi, Hào tộc đã thua. Ngươi thân là nữ vương của Hào tộc, có thể làm nô lệ của Đằng tộc ta. Vương của ta sẽ tha cho ngươi một mạng, để ngươi đi hầu hạ hắn!”
“Nằm, nằm mơ…”
Nữ vương vừa giãy giụa đứng lên, vừa rút một thanh trường kiếm treo ở sau lưng ra.
Kiếm vừa mới cầm trong tay, còn chưa kịp chém ra, thì cây trường thương màu lục kia đã vung nhẹ một cái, đánh bay thanh kiếm kia của nàng.
“Vùng vẫy cũng vô ích” Vị đại tướng quân kia hờ hững nói.
“Tộc nhân của ta… còn đang đấu tranh, ta thân là vua sao có thể bỏ cuộc!”
Nữ vương này uốn vòng eo linh hoạt kia, lại vòng qua trường thương, nhào về phía đại tướng quân. Nhưng đại tướng quân chỉ cần trở tay quấn một cái, đã nắm lấy mái tóc dài màu đen của nữ vương, rồi xách cả người nàng lên, khiến nàng rơi vào trạng thái hai chân không chạm đất.
“Ngươi chỉ còn lại thân thể và dung mạo này, trừ cái đó ra thì không còn gì cả. Người đã không còn thứ gì để vứt bỏ, trừ tính mạng của ngươi!” Đại tướng quân lạnh lùng nói. Nhưng vào lúc này, hắn chợt nhìn thấy một người.
Đó là một thanh niên mặc trang phục khác với những người còn lại.
Người thanh niên này cứ đi ở giữa chiến trường như vậy, không để ý đến các chiến sĩ chém giết xung quanh, mà tiến thẳng về phía đại tướng quân.
“Ngươi là ai?” Vị đại tướng quân lạnh giọng hỏi, trường thương màu lục trong tay đã chỉ về hướng thanh niên kia.
Người thanh niên không trả lời, mà tiếp tục đi về phía đại tướng quân.
“Còn lại gần nữa, sẽ chết đó!” Đại tướng quân lạnh giọng nói.
Nữ vương cũng ý thức được người tới không tầm thường, nhưng nàng đang bị đại tướng quân xách trong tay, không giãy giụa được…
La Chinh càng lúc càng tới gần, cuối cùng đại tướng quân kia mất kiên nhẫn, bèn vung trường thương trong tay đâm vào đầu của La Chinh.
La Chinh không hề né tránh, mà mặc cho thanh trường thương này đâm trúng!
“Hừ!”
Đại tướng quân nở nụ cười lạnh. Trong trường thương màu lục này ẩn chứa sức mạnh khó có thể tưởng tượng, một thương này có thể hoàn toàn đâm thủng đầu của đối phương!
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt của đại tướng quân này liền hoàn toàn cứng lại, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tin nổi.
Trong nháy mắt mũi thương đâm vào mặt đối phương, nó liền đứt lìa, vỡ nát thành từng tấc, từng tấc…
Không chỉ vậy, sau khi cây trường thương này gãy lìa, nó lại bay lơ lửng trên không trung, sau đó không ngừng dung hợp, khôi phục lại dáng vẻ của nó, nhưng lúc này nó lại nằm ở trong tay đối phương.
La Chinh ngắm nghía cây trường thương này, rồi vung nhẹ một cái, từ trong thân thương mọc ra vô số dây mây nhỏ bé đâm vào cánh tay hắn, nhưng những sợi dây mây này lại không đâm vào da của La Chinh được.
“Thật thú vị, không ngờ trên cây thế giới kia lại sinh ra loại vũ khí kỳ diệu này…”
Sau đó La Chinh ném nhẹ trường thương đi, trường thương liền hóa thành một luồng khí màu nâu tan vào giữa không trung. Cây thương hoàn toàn biến mất, không hề để lại bất kỳ mảnh vụn và vật chất gì, La Chinh trực tiếp trả trường thương về dạng khí hỗn độn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đại tướng quân chưa từng nhìn thấy chiêu thức thần kỳ đến nhường này, nên lộ vẻ hoảng hốt lo sợ. Hắn ném nữ vương trong tay đi, vội vàng lui về phía sau!
Nữ vương kia rơi xuống đất, xoay đầu lại, cũng nhìn thấy La Chinh đang đứng sừng sững ngay tại chỗ!
Ánh mắt La Chinh hơi lướt qua, sau khi thấy rõ dung nhan của vị nữ vương này thì cũng hơi sững sờ…
Chẳng trách nghe nói có người sẽ thích sinh linh ở thế giới trong cơ thể mình.
Tất cả những gì ở thế giới trong cơ thể này đều thuộc về trạng thái ngẫu nhiên, chỉ có thể là dưới bối cảnh có vô số sinh linh ra đời như thế này thì mới có thể sinh ra cô gái xinh đẹp như vậy.
“Ngươi… Ngươi là ai?”
Vị nữ vương này cũng hỏi một câu giống y như đúc. Dẫu sao bản lĩnh cao cường và cử chỉ của La Chinh thực sự quá khác lạ, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ, đó là năng lực chỉ thần mới có.