Mấy người Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng đều hơi khó hiểuCơ hội hạ gục Hàng Cách Giả ở Quy Khư Mộ Địa?
Mặc dù Quy Khư Mộ Địa là tâm huyết của Thái Thượng lão quân, nhưng sau khi Hỗn Độn bắt đầu hàng cách thì ngay cả tự vệ cũng không làm được, ở đó còn ẩn giấu năng lực đánh bại Hàng Cách Giả?
Trùng hợp thế nào… Ngay khi bọn họ sinh lòng nghi hoặc, trong Quy Khư Mộ Địa bỗng lóe lên một luồng ánh sáng rực rỡ.
“Vèo!”
Luồng sáng kia chiếu từ dưới thấp lên thẳng bầu trời.
“Đó là thứ gì?”
“Năng lượng thật khủng khiếp…”
“Bên trong Quy Khư Mộ Địa còn có ai có thần thông bậc này?”
Đám người Phục Hy, Đông Hoàng thậm chí cả ba Cổ Thần Hỗn Độn đều trợn tròn mắt.
Mặc dù Lê Sơn tiếp giáp với Quy Khư Mộ Địa, nhưng giữa hai vật thể khổng lồ này vẫn có khoảng cách tương đối xa. Vậy mà ở khoảng cách xa như thế, bọn họ vẫn cảm nhận được uy lực khủng khiếp ấy một cách rõ ràng!
Uy lực của luồng sáng kia vượt xa Cổ Thần Hỗn Độn, cũng vượt xa Bất Hủ cảnh…
“Vèo…”
Nếu không ngăn cản, e rằng luồng ánh sáng này có thể phá thủng bầu trời màu máu, bắn thẳng tới bên ngoài Vùng Đất Sơ Khai mất.
Có điều, lúc luồng sáng này đến gần bầu trời màu máu, từng khối năng lượng màu xanh hình tổ ong xuất hiện. Dù luồng sáng mạnh vô cùng nhưng khi đánh vào khối năng lượng thì phát ra âm thanh chói tai, hai bên triệt tiêu lẫn nhau, luồng sáng nhanh chóng bị trừ khử.
“Đó là do các ngươi làm ra? Cơ hội mà các ngươi nói chính là thứ này?” Nữ Oa hỏi.
La Chinh cũng nhìn chăm chú với vẻ vô cùng hoang mang. May mà hắn biết rõ toàn bộ về Vùng Đất Sơ Khai. Trong lòng chỉ thoáng nghỉ đến, hắn đã biết được tình hình. Hắn nở nụ cười, nói: “Không phải bọn ta làm ra, nhưng cơ hội đúng là ở nơi đó, các vị hãy đi cùng ta!”
La Chinh vung tay lên, mọi người lập tức bị một tầng không gian bao vây, một giây sau đã xuất hiện bên trong Quy Khư Mộ Địa.
Hoa Thiên Mệnh cầm Cô kiếm đứng ngây ngốc trên một vách núi ở Quy Khư Mộ Địa.
Từ khi La Niệm cắt đi sợi dây nối với Thánh Trụ ở đầu kia, Cô kiếm vẫn luôn không có phản ứng, chẳng khác nào một đống sắt vụn. Hoa Thiên Mệnh ngược lại cũng không để ý, theo lời La Niệm nói thì cậu sẽ tìm kiếm sức mạnh lớn mạnh hơn cho Cô kiếm.
Ngày hôm nay, Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên cảm nhận được động tĩnh khác lạ của Cô kiếm.
Cô kiếm vốn có vẻ ngoài bình thường nay bỗng nhiên hiện lên từng hoa văn màu vàng. Những hoa văn này lan từ thấp tới cao, gần như phủ kín toàn bộ thân kiếm, đồng thời Hoa Thiên Mệnh còn cảm nhận được một luồng năng lượng kinh người truyền từ bên trong thân kiếm ra ngoài.
Luồng sức mạnh này khác hẳn với sức mạnh trước đó. Lúc trước dẫu rằng năng lượng của Cô kiếm mạnh mẽ nhưng vô cùng cuồng bạo, khó điều khiển, không hợp với tâm tính của Hoa Thiên Mệnh.
Bây giờ năng lượng tích chứa trong Cô kiếm mênh mông như đại dương, như nước chảy lấp đầy lồng ngực của Hoa Thiên Mệnh.
“Vèo!”
Hắn ta không nhịn được huơ kiếm, sau đó tự mình bị uy lực của kiếm này dọa sợ.
Sức mạnh này… căn bản không phải là sức mạnh mà hắn ta nên nắm giữ trong tay!
Tên La Niệm kia thật sự làm được!
Lúc Hoa Thiên Mệnh còn đang suy nghĩ miên man, La Chinh đã dẫn đoàn người đột ngột xuất hiện.
“La Chinh! La Chinh! La Niệm hắn làm được rồi, thanh kiếm này, thanh Cô kiếm này trở nên cực mạnh rồi…” Hoa Thiên Mệnh hưng phấn muốn chia sẻ niềm vui với La Chinh.
La Chinh mỉm cười gật đầu: “Các ngươi thành công rồi!”
Nếu không có sự tồn tại của Hàng Cách Giả, bây giờ La Chinh cũng sẽ mừng rỡ như điên y như Hoa Thiên Mệnh. Dù sao Hoa Thiên Mệnh cũng sẽ trở thành trợ lực mạnh nhất của La Chinh.
Nhưng bây giờ đối mặt với Hàng Cách Giả, dựa vào sức mạnh của Chủ Giới thì căn bản không cách nào chiến thắng.
“Vì sao có được sức mạnh khủng khiếp như vậy, tín vật Bỉ Ngạn cấp ba mươi ba cũng không có khả năng ấy, sao La Niệm có thể làm được?” Mạc không hiểu hỏi.
Lúc này Khổ Thụ mở miệng nói: “Bởi vì thanh kiếm này nối tiếp với Đoạn Hi Chi Quang, đó từng là một Thánh Tá Chi Vật mạnh nhất của ta”
“Hóa ra là Thánh Tá Chi Vật….” Hoa Thiên Mệnh lẩm bẩm rồi bỗng nhiên kịp phản ứng lại, hắn ta dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Khổ Thụ và hỏi: “Đó từng là Thánh Tá Chi Vật của ngài, vậy ngài là…”
“Vị này là Nhân Linh Vương Khổ Thụ” La Chinh giới thiệu. “Có lẽ La Niệm đã leo lên Thánh Trụ thuộc về Nhân Linh Môn”
Hoa Thiên Mệnh thừ ra một hồi lâu rồi đột ngột bước lên hai bước, giơ ngang Cô kiếm trước mặt Khổ Thụ, nói: “Nếu là như vậy, vật này nên trả về cho chủ cũ!”
Với tâm tính của Hoa Thiên Mệnh, hắn ta đương nhiên sẽ không tham đồ của người khác.
Khổ Thụ lại cười khẽ, lắc đầu nói: “Đây chỉ là thứ đồ từng thuộc về ta, vật đổi sao dời, biển cả hóa nương dâu, “chủ cũ” ta đây hữu danh vô thực. Đây là kiếm của ngươi, đương nhiên nên thuộc về ngươi”
Hoa Thiên Mệnh còn muốn nói gì đó thì bỗng nhiên cảm nhận được chấn động từ Cô kiếm truyền đến, đó là La Niệm đang gảy sợi dây kết nối với Thánh Tá Chi Vật: “Hình như La Niệm muốn nói gì đó!”
“Nó nói gì?” La Chinh vội vàng hỏi.
Bản thân Cô kiếm chẳng phải chuyện quan trọng, quan trọng là có thể liên lạc với La Niệm.
Hoa Thiên Mệnh cầm Cô kiếm, kiên nhẫn cảm nhận một hồi, sau đó bày ra biểu cảm dở khóc dở cười: “Hắn nói ‘Thiên Mệnh thúc thúc, thanh kiếm này trở nên lợi hại lắm rồi đúng không? Thúc thúc có hài lòng không?’ “
Tên nhóc này đang đứng ngay trên đỉnh Thánh Trụ mà đắc ý.
“Lợi hại, vô cùng lợi hại, đây là tín vật Bỉ Ngạn mạnh nhất!” Hoa Thiên Mệnh đáp lại.
Để khảm khối vuông màu đen lên đỉnh Thánh Trụ, La Niệm đã hao phí không ít sức lực, giờ phút này trong lòng cậu đắc ý vô cùng, nhất là khi phát hiện đám người phụ thân cũng ở bên cạnh Hoa Thiên Mệnh. Cậu lại lay động sợi dây tiếp nối kia, nói: “Nếu không hài lòng, ta có thể đổi lại cho thúc, ở chỗ ta còn mấy vị trí nữa!”
“Chuyện đó thì không cần đâu, phụ thân ngươi có lời muốn nói với ngươi” Hoa Thiên Mệnh vừa nói vừa đưa Cô kiếm tới trước mặt La Chinh, hắn ta nhìn ra đoàn người La Chinh tới đây là vì La Niệm.
Cách thức trao đổi này vốn rất tốn công, La Chinh cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào trọng điểm: “Niệm Nhi, con làm rất tốt, Thiên Mệnh thúc thúc nắm giữ thanh kiếm này là đã đủ trở thành người đứng đầu thế giới Hỗn Độn rồi, nhưng chúng ta gặp phải kẻ địch mạnh hơn, chúng ta cần con giúp đỡ”
“Mạnh hơn? Mạnh cỡ nào?” La Niệm đáp lại với giọng khinh thường.
“Con biết Thâm Không không?” La Chinh hỏi.
“Ý phụ thân là đống hoang tàn lơ lửng trên bầu trời á? Con đã từng thấy, đứng ở một chỗ trên đỉnh Thánh Trụ là có thể nhìn thấy” La Niệm trả lời.
Cậu leo lên Thánh Trụ của Xà Linh Môn là có thể nhìn thấy, ở Thánh Trụ của Nhân Linh Môn cũng có thể nhìn thấy.
La Chinh tiếp tục nói: “Kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt đến từ nơi đó, cho nên bọn ta cần con đến Thâm Không tìm một người, là một người họ Tiết”
Khổ Thụ nói phương án này còn một điểm mấu chốt, đó là La Niệm có thể tự do đi lại bên trong Chủ Giới, nhưng cậu có thể tự do đi lại trong Thâm Không hay không?
Cho dù là Tiết trưởng lão, Khổ Thụ hay là Thú, trạng thái của họ ở trong Thâm Không cũng giống trạng thái của La Chinh khi tiến vào Chủ Giới, hai mắt tối đen, đi lại vô cùng khó khăn, bởi vì bọn họ đều không thuộc về thế giới ngăn thứ năm.
Cũng may Thâm Không ở trạng thái vỡ nát, phần lớn không gian đã hàng cách thành Chủ Giới, nhờ vậy Tứ Linh Môn mới có cơ hội thăm dò Thâm Không.
La Niệm thì không nghĩ đến điều này, cậu căn bản không quan tâm đến độ khó của nhiệm vụ, ngược lại cậu nóng lòng muốn chứng minh năng lực của mình trước mặt phụ thân: “Thâm Không kia ở trên cao như vậy, con lên đó như thế nào?”