Khối pha lê này có hình chữ thập, các cạnh của nó rất sắcToàn thân nó tỏa ra màu lam nhạt giống như một khối băng nghìn năm.
Nếu bây giờ La Chinh nhìn vào thế giới trong cơ thể mình thì hắn sẽ thấy nó đang lơ lửng, thoắt ẩn, thoắt hiện trên bầu trời.
Chớp mắt một cái nó liền biến mất, chớp mắt một cái nó lại xuất hiện, tựa như một ngôi sao đang nhấp nháy.
Đúng lúc đó…
Khí thế mà La Chinh truyền ra cũng y như vậy!
Chỉ trong chớp mắt, hắn xuất hiện như một vị thần.
Thế nhưng ngay sau đó, khí thế ấy lại bỗng biến mất.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ quái.
Chính vì vậy, Hoa Thiên Mệnh không dám cứ thế bước lên nữa…
Một luồng sức mạnh lớn như cơn bão lấy La Chinh làm trung tâm. Nếu có ai bước tới gần hắn trong bán kính trăm trượng thì sẽ trực tiếp bị nó nghiền nát!
Cho dù cách xa cả nghìn trượng, nhưng Hoa Thiên Mệnh cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, tựa như bản thân hắn đang đứng ở nơi lạnh lẽo nhất, hay như nơi sâu nhất dưới đáy biển vậy. Luồng áp lực đó khiến hắn không thể đứng thẳng nổi.
Hoa Thiên Mệnh bỗng vung Đằng Xà Kiếm lên rồi cắm thẳng lên mặt bàn cờ, còn hắn thì đứng sau thanh kiếm.
“Vù…”
Một tia sáng loáng lan ra, kèm theo đó là tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Cắm thanh kiếm trước người như vậy, Hoa Thiên Mệnh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn nhìn vào hai mắt La Chinh, ở đó có một cảm xúc rất đặc biệt, ngoài ra còn có phần bất đắc dĩ…
“Ta biết ngươi không yếu như vậy, nhưng cũng đừng có mạnh đến thế chứ…”
Trong mắt Hoa Thiên Mệnh, khí thế của La Chinh mạnh đến mức quá đáng!
Không chỉ có Hoa Thiên Mệnh mà mặt các Đạo Tử đang đứng lơ lửng trên bàn cờ cũng phải biến sắc.
Mặc dù có quy tắc bảo vệ các quân cờ, nhưng khí thế của La Chinh vẫn tạo cho bọn họ một áp lực cực lớn.
Áp lực này không phải là cố ý thể hiện ra, mà giống như vua sư tử đang ở giữa bầy thú. Cho dù nó có im lặng đứng đó thì vẫn có sức uy hiếp mạnh mẽ với những loài xung quanh.
“Cái này… là gì?”
Khi nãy, La Chinh bị Hoa Thiên Mệnh dồn vào đường cùng.
Thậm chí còn tiêu hao gần hết khí hỗn độn.
Chẳng qua thần đạo Đoạn Tình của hắn vẫn chưa đạt đến độ hoàn hảo, nên thua Hoa Thiên Mệnh cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ có điều, vào giây phút đó, La Chinh bỗng ngộ ra một thứ rất đặc biệt. Như thể có ai đó đã cấy một suy nghĩ vào trong đầu hắn vậy…
Hơn thế, cảm giác đó vẫn tồn tại cho tới lúc này.
Chớp mắt liền xuất hiện, cũng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Dường như trong chớp mắt đó, ở thế giới trong cơ thể của hắn có người không ngừng hít vào thở ra vậy.
Khi nhìn vào bên trong, La Chinh thấy một luồng sáng màu xanh nhạt đang lơ lửng ở giữa thế giới trong cơ thể. Đó là một khối pha lê không ngừng lóe sáng.
Mà một phần của khí hỗn độn lại chảy xuôi xuống phía dưới của khối pha lê tạo thành một vòng tròn bát quái nâng khối pha lê kia lên.
“Đây là cái gì…”
“Tại sao khí hỗn độn lại bị khối pha lê này thu hút, sau đó biến thành hình dạng này?”
La Chinh cố gắng điều khiển một phần nhỏ khí hỗn độn. Nhưng hắn bỗng phát hiện mình không khống chế được khí hỗn độn này nữa…
“Rốt cuộc trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một dòng suy nghĩ bỗng truyền tới từ thanh kiếm trong tay La Chinh.
Thanh kiếm này cũng có sự kiêu ngạo của mình, nó không bằng lòng để người khác sai khiến, ngoại trừ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Cho dù Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu mong nó nhờ vào La Chinh để bồi bổ bản thân nên mới cho La Chinh mượn nó để dùng. Nhưng từ lúc đó tới giờ, nó chưa nói với La Chinh một lời nào cả.
Bây giờ nó lại không nhịn được…
Từ khi nãy, thanh kiếm này đã có một cảm giác kỳ lạ…
Cứ như La Chinh đã biến thành một vị thần vậy!
Cảm giác này khá là vô lý. Không đáng tin, nhưng lại cực kỳ chân thực.
Nó giống như mặt trời đang có màu đỏ, nhưng vào một ngày đẹp trời lại bỗng biến thành màu xanh nước biển. Nếu nói mặt trời biến thành màu như thế chắc sẽ chẳng có ai tin, nhưng dường như lúc này mặt trời màu xanh đó lại thực sự xuất hiện trước mắt mọi người.
La Chinh khiến mọi người có cảm giác như vô tình bước vào một ảo cảnh, sau đó sinh ra ảo giác khó tin.
Sao có thể mạnh đến vậy được…
Cô gái bí ẩn đứng trên tầng mây sững sờ nhìn La Chinh.
Nàng quản lý Thiên Đạo này đã ba diễn kỷ.
Mỗi diễn kỷ đều có một trận Đại Thế Chi Tranh.
Khi Đại Thế giáng xuống, những thiên tài siêu đẳng đó sẽ liều mạng tiến lên. Nhưng trong những lần chiến trường mộng ảo diễn ra trước đây, dù là trận quyết đấu cuối cùng thì cũng không có nhiều bất ngờ như hiện tại.
“Đó là sức mạnh tỏa ra từ thần cách…”
“Không ngờ hắn lại có được thần cách Sát Na! Thật khiến người ta bất ngờ!”
“Cho dù ở Thần Vực thì hiện tượng như vậy cũng rất hiếm có…”
“Hắn không có bàn thần cách thì làm sao mà nâng được thần cách Sát Na?”
Thần cách không tồn tại độc lập…
Nếu không có bàn thần cách nâng đỡ thì nó sẽ trực tiếp khiến thế giới trong cơ thể nổ tung!
Đây không phải là lần đầu nàng thấy ngờ vực. Nhưng lần này nàng thực sự không thể hiểu nổi…
Trước khi bước vào thần đạo, đúng là võ giả có thể đạt được thần cách Sát Na.
Đây không phải là thần cách thực sự, mà chỉ là một lần thần cách giáng xuống mà thôi. Nó rất không ổn định, thế nên mới xuất hiện trong chớp mắt rồi lại biến mất…
Theo lý thuyết thì từ lúc này La Chinh đã được coi là thần rồi.
Những người trong cuộn tranh có thể cảm nhận được uy thế và sự thay đổi của La Chinh, nhưng vô số các võ giả bên ngoài thì không thấy cảnh này…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao tên Hoa Thiên Mệnh bỗng dưng lại ỉu xìu, chạy ra xa thế kia?”
“Tên La Chinh này sắp ăn thịt người chắc? Ông đây đã dồn hết vốn liếng lên người Hoa Thiên Mệnh rồi đó!’
Rất nhiều võ giả đều không hiểu tại sao Hoa Thiên Mệnh vừa mới hổ báo như thế mà bây giờ lại chạy trốn thế kia.
Lúc này, đến cả một vài Thiên Tôn cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra trong cuộn tranh.
Trái lại, La Chinh rất thích cảm giác này.
Hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh trước giờ chưa từng có từ khối pha lê màu xanh nhạt kia.
Trong vũ trụ này có vô số loại công pháp, nhưng dù biến đổi thế nào thì bản chất của chúng vẫn giống nhau. Khi thi triển các công pháp này, ít nhiều La Chinh vẫn cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc.
Chỉ có điều sức mạnh trong khối pha lê chữ thập này lại hoàn toàn khác, sức mạnh ẩn chứa trong đó vô cùng lạ.
Hắn không nhận ra quy tắc gì ẩn giấu trong đó, cũng không biết luồng sức mạnh này có tính chất như thế nào…
La Chinh chỉ biết rằng luồng sức mạnh này rất lớn, cũng rất mạnh!
“Làm thế nào để vận dụng được luồng sức mạnh này…”
Bấy giờ, trong lòng hắn lóe lên một suy nghĩ.
Một luồng khí hỗn độn bị La Chinh rút ra…
Luồng khí hỗn độn này trực tiếp chui vào giữa vòng tròn, sau khi đi qua vòng tròn đó thì lại lần nữa tiến vào trong khối pha lê chữ thập kia.
“Vèo!”
Sau khi dòng khí hỗn độn có màu xám kia đi qua khối pha lê chữ thập, nó bèn được nhuộm ánh sáng màu xanh nhạt.
Khi dòng khí hỗn độn này rời khỏi thế giới trong cơ thể để lan ra lồng ngực của La Chinh, một dòng khí lạnh vô hình bỗng tỏa ra xung quanh từ người hắn. Sau đó, cả bàn cờ thiên địa dường như đều bị bao phủ bởi một lớp sương dày đặc.
Quân cờ, bàn cờ, Đằng Xà Kiếm và cả Hoa Thiên Mệnh đều bị một lớp băng mỏng màu xanh nhạt phủ lên chỉ trong chớp mắt.
“Rắc…”
Hoa Thiên Mệnh khẽ cử động bờ vai, cơ thể bỗng run lên.
Một tầng băng mỏng lập tức vỡ ra rồi rơi xuống đất, trông như vô số cánh hoa lung linh đang rơi xung quanh người hắn.
Những mảnh băng này không gây nguy hiểm gì cho Hoa Thiên Mệnh. Nhưng chỉ mới một chút xíu uy thế tỏa ra mà đã có thể đóng băng cả đất trời, sự biến hóa này của La Chinh đã tạo ra sự uy hiếp cực lớn cho hắn.
“Đây cũng là sức mạnh của thần đạo…”
“Ngươi tu luyện thần đạo Đoạn Tình, tại sao lại đồng thời xuất hiện cả đạo uẩn của thần đạo Hàn Kính…”
Hoa Thiên Mệnh không nghĩ ra. Hắn không hiểu biết nhiều về Thần Vực. Tất cả những gì hắn biết đều là từ ghi chép trong kho tàng của Xi Vưu.
Thế nên làm sao hắn có thể nhận ra La Chinh thực chất đã ngưng tụ ra một luồng thần cách Sát Na được?
Thần cách Sát Na, chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Vốn dĩ trong Thần Vực cũng có một vài vị thần gặp hiện tượng này. Tự bản thân họ đã có một luồng thần cách, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn bỗng dưng lại xuất hiện thêm một luồng thần cách khác. Thậm chí thần cách mới còn có thể chiếm lấy bàn thần cách.
Thế nhưng vẫn có một yêu cầu để thần cách Sát Na xuất hiện, đó chính là bản thân phải có bàn thần cách rồi.
Trong trường hợp không có bàn thần cách mà thần cách Sát Na bất ngờ xuất hiện thì chỉ có một kết cục duy nhất. Chính là thế giới trong cơ thể sẽ trực tiếp bị nổ tung, cũng có nghĩa là thế giới đan điền sẽ vỡ vụn. Đối với võ giả, điều đó đồng nghĩa với việc biến thành kẻ tàn phế.
Nhưng sau khi luồng thần cách Sát Na này xuất hiện, một phần khí hỗn độn trong cơ thể La Chinh đã tạm thời biến thành một dòng bàn thần cách, thay thế bàn thần cách thật sự.
Tới tận bây giờ, cho dù ở Thần Vực thì cũng chưa có câu trả lời cho câu hỏi: Tại sao trong khoảnh khắc này lại sinh ra thần cách Sát Na.
Có lẽ thần cách Sát Na không có nhiều tác dụng đối với các vị thần. Bởi dẫu sao bản thân họ cũng đã có một luồng thần cách, mà thần đạo bọn họ theo đuổi cũng hoàn toàn khác.
Nhưng đối với La Chinh thì nó lại có tác dụng rất lớn.
Tạm thời không nhắc tới sức mạnh trong luồng thần cách này. Chỉ là khi hắn vung kiếm lên lần nữa, đạo uẩn Hàn Kính bèn nhuốm một luồng sáng màu xanh nhạt lên thanh kiếm trong tay hắn. Khí lạnh tỏa ra xung quanh người La Chinh cũng biến thành một đóa hoa sen băng đang từ từ hé nở.
Một luồng kiếm ý được ngưng tụ ra.