Hình thể của “Thạch Khâu Vương Giả” lớn hơn gấp mười lần so với người bình thường nên đương nhiên bàn tay của nó cũng rất toKhi bàn tay khổng lồ này đè xuống, nó hình thành một sự chênh lệch rõ ràng với “nắm đấm đen” của La Chinh!
Vì đã nén sức mạnh của mình đến mức cực hạn nên La Chinh cũng không thèm đếm xỉa gì đến việc này. Hắn tập trung hầu hết dung dịch phong thạch lên tay phải của mình, chỉ chừa lại một phần nhỏ đưa vào cột sống.
Đối mặt với lực đánh kinh khủng ấy, hắn sợ cột sống của mình là thứ đầu tiên không chịu đựng nổi!
Hai mắt Diễm Phi tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, đó cũng chính là tia sáng đến từ lửa thần Kim Ô.
Theo lý mà nói, bây giờ bà nên ra tay ngăn lại mới đúng!
Mặc dù bà hiếm khi rời khỏi Thái Đích Cung và cũng không biết La Chinh là ai, nhưng sao bà không nhìn ra tiềm lực của hắn chứ? Nhân vật này hẳn phải được Tâm Lưu kiếm phái xem như bảo bối mới đúng? Nếu hắn thật sự chết trong Thái Đích Cung thì Thái Đích Cung bọn họ cũng khó mà ăn nói.
Tuy nhiên, khi thấy khí thế hùng hậu của La Chinh, trong lòng Diễm Phi cũng sinh ra chút dự cảm. Có lẽ La Chinh sẽ không thua đâu?
Chính dự cảm ấy đã xui khiến bà đứng yên, không ra tay ngăn cản.
“Ầm!”
Một nắm đấm và một bàn tay tiếp xúc với nhau khiến toàn bộ Càn Luyện Cung phải chấn động. Ngay đến những phi tần ở sâu trong Thái Đích Cung chưa từng bước ra khỏi cửa cũng cảm nhận được sự rung chuyển ấy.
“Ken két…”
Thạch Khâu Vương Giả thu tay phải lại, một vết nứt chạy dọc theo cánh tay phải của nó, lên đến tận bả vai!
“Ồ?”
Phượng Ca nhìn chằm chằm tín vật Bỉ Ngạn của mình, ánh mắt không thể nào tin nổi.
Tay phải của Thạch Khâu Vương Giả thế mà nứt thật!
Tín vật Bỉ Ngạn rất đa dạng, các loại năng lực quái quỷ mà nó mang đến lại càng vô số kể. Nhưng trong số các tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm của Sắc Giới thì Thạch Khâu Vương Giả xứng đáng giành một vị trí trong năm hạng đầu! Vô luận là sức mạnh hay khả năng phòng ngự của nó đều có thể xem là đạt đến cực hạn của Sắc Giới. Khi dùng tín vật Bỉ Ngạn này, Phượng Ca hoàn toàn đủ năng lực đối kháng với cường giả Hồn Nguyên cảnh.
Vậy mà bây giờ nó lại bị nứt dưới cú đấm của La Chinh…
Mấy người thuộc dòng chính trong Thái Đích Cung chứng kiến cú đấm rung trời động đất ấy cũng đều trợn tròn mắt.
“Tên này biến thái quá vậy?”
“Ta chưa từng nghe nói trong Thiên Cung có nhân vật tầm cỡ như này…”
“Hắn đâu rồi? Sao lại không thấy nhỉ?”
“Hình như là bị tín vật Bỉ Ngạn của Phượng Ca đập tới dưới mặt đất rồi. Dù cú đấm vừa rồi làm nứt Thạch Khâu Vương Giả, nhưng chắc chính bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ”
Ngay lúc đám con cháu dòng chính đang bàn tán thì mặt đất sau lưng Phượng Ca bỗng hở ra, La Chinh xuyên thẳng qua đó rồi lao về phía nàng!
Phượng Ca quay đầu nhìn lại, vừa thấy La Chinh còn mạnh khỏe như rồng thì càng giật mình hơn. Đối đầu trực diện với một cú đập toàn lực của Thạch Khâu Vương Giả, ngay đến Thạch Khâu Vương Giả còn không chịu nổi mà tên này lại không hề bị xây xước gì?
“Phừng…”
Thấy La Chinh tiến thẳng về phía mình, trong mắt Phượng Ca bỗng lóe lên tia sáng rực rỡ chói lóa, tựa như có hai vầng mặt trời tỏa nắng gắt đột nhiên mọc lên từ mắt nàng.
“A… Phượng Ca! Không được!”
Diễm Phi thấy Phượng Ca lại định phóng ra lửa thần Kim Ô thì vẻ mặt cũng thay đổi.
Thế nhưng lúc La Chinh chui ra khỏi mặt đất thì đã cách Phượng Ca rất gần rồi, Diễm Phi muốn ngăn cản Phượng Ca cũng không kịp.
“Phừng!”
Ngọn lửa màu vàng tuôn ra từ trong cơ thể Phượng Ca, lấy nàng làm tâm điểm chảy tràn ra bốn phương tám hướng. Ngọn lửa màu vàng óng này đốt cháy hầu hết toàn bộ mọi thứ trên đường đi của nó.
Nhóm con cháu dòng chính trong cung thấy ngọn lửa này cũng trắng bệch mặt!
Ở ngay trong chiếc lư đồng hình tam giác ở cửa Càn Luyện Cung có lửa thần Kim Ô nên họ biết rất rõ uy lực khủng khiếp của nó. Chỉ dính phải chút xíu thôi là chết chắc!
Nếu Diễm Phi không chặn ngọn lửa này lại thì nó có thể sẽ đốt rụi hết toàn bộ Càn Luyện Cung!
Trong lúc nhóm con cháu dòng chính chạy trốn khắp nơi, dải gấm trên người Diễm Phi bắn ra và biến thành một vòng tròn lớn, tách rời ánh sáng vàng mênh mông kia, đồng thời vây kín lửa thần Kim Ô đang tuôn trào khắp nơi ở trong đó.
Lửa thần Kim Ô đã được kiểm soát, nhưng La Chinh thì nguy rồi!
Trong lòng Diễm Phi cũng vô cùng hối hận. Nếu bà biết ngay từ ban đầu là mọi chuyện sẽ đi tới nước này thì đã ngăn chặn lại rồi, chứ đâu bỏ mặc hai đứa nhỏ ra tay đánh nhau như thế.
Như khi bà ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt đẹp lập tức toát lên vẻ kinh ngạc sâu sắc!
Trong ngọn lửa vàng rực, toàn thân La Chinh tỏa ánh sáng vàng rạng rỡ, chẳng hề e ngại bị lửa thần Kim Ô đốt cháy.
Hắn dùng một tay nắm trọn phần cổ trắng nõn như tuyết của Phượng Ca rồi đột nhiên đẩy về phía trước, sau đó dùng thân đè lên người nàng. Hắn cười lạnh, nói: “Mặc dù lửa của ngươi lợi hại hơn nữ yêu Thần Sào kia một chút, nhưng muốn đốt chết ta thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày! Giao các nàng ra đây! Nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Tính cách Phượng Ca cũng thuộc loại kiên cường đến lạ thường, nàng không hề có ý nhượng bộ! Bên ngoài cơ thể nàng bùng lên từng hoa văn hình lửa, bao kín lấy cả người nàng. Đồng thời, nàng châm chọc nói: “Thủ đoạn của ngươi đúng là nằm ngoài dự đoán của ta, nhưng ngươi có thể giết chết ta không?”
“Ha ha ha, ngươi sẽ biết ngay là có được hay không!”
La Chinh cười to, sau đó con mắt bên phải bỗng thâm sâu khó lường. Một điểm sáng trắng chụm lại và khẽ nhúc nhích, đồng thời trường kiếm Hữu Tuyết đã nằm gọn trong tay.
Tâm Cụ Ma Nhãn của La Chinh hiện giờ khó mà nhìn thấu cường giả đã trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo, còn Phượng Ca tuy lợi hại nhưng lại giống như La Chinh, đều ở tại Sắc Giới chứ chưa nhận được Hồn Nguyên Tái Tạo. Vì vậy, dưới ánh nhìn của La Chinh, sơ hở trên người nàng lộ ra không ít.
Thứ duy nhất có thể bảo vệ nàng chính là hoa văn ngọn lửa đang bọc quanh người, chúng quả thực đã bảo vệ nàng vô cùng kín kẽ. Nhưng nhờ “Tầm Nhìn Chân Thực”, La Chinh cũng đã nhìn ra những hoa văn ngọn lửa này chẳng phải hoàn hảo. Giữa hoa văn này với hoa văn kia vẫn tồn tại một vài kẽ hở nhỏ bé.
“Bên dưới cổ!”
Đây là vị trí mà kẽ hở của hoa văn ngọn lửa và sơ hở của chính Phượng Ca cùng tồn tại. Nếu hắn đâm kiếm vào đó, Phượng Ca chắc chắn sẽ phải chết!
“Chết!”
Lúc La Chinh đâm kiếm xuống, trong lòng Phượng Ca rốt cuộc cũng dấy lên chút e ngại.
Dưới sự bảo vệ của hoa văn ngọn lửa, La Chinh chắc sẽ không giết được nàng. Thế nhưng trong lòng nàng lại có dự cảm là nhát kiếm này có thể khiến nàng nát vụn!
Cũng trong khoảnh khắc ấy, tia sáng đỏ trong mắt La Chinh lập lòe, toàn bộ những nỗi sợ ẩn sâu trong lòng nàng lập tức bị gợi lên! Nàng loáng thoáng thấy được ảo cảnh rằng thân thể mình tựa một món đồ sứ rơi trên đất, vỡ tan tành.
Khi cảm xúc trong lòng bị kích động lên, tuyến phòng ngự mà Phượng Ca vốn dùng sự lạnh lùng để duy trì cũng sụp đổ hoàn toàn.
“A! Đừng giết ta…”
Thân thể nàng thẳng đơ cứng ngắc, hai tay co lại như một phản xạ có điều kiện, dòng lệ vừa chảy ra khỏi khóe mắt đã bị ngọn lửa màu vàng làm bốc hơi hết sạch.
Trong cả cuộc đời này, nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi cái chết như bây giờ.
“Đừng!”
Diễm Phi thấy tình hình như vậy cũng căng thẳng tột độ.
“Ù!”
Trường kiếm Hữu Tuyết ngừng lại, mũi kiếm lơ lửng ngay trước ngực Phượng Ca, kêu lên “Ù ù” và rung nhẹ.
“Thả họ ra, ta sẽ không giết ngươi” La Chinh nói.
Bây giờ, giết chết Phượng Ca chính là lựa chọn tệ nhất. Có điều cô gái ác độc này thật sự quá quật cường, nếu không ép nàng đến bước này thì nàng căn bản sẽ không nhượng bộ!
“Đừng giết ta, đừng giết ta…”
Phượng Ca như không nghe được La Chinh nói gì nữa, chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.
Cho dù La Chinh đã giải trừ Tâm Cụ Ma Nhãn, thế nhưng nàng vẫn chìm sâu trong trạng thái sợ hãi không dứt ra được.