Tin tức ghi chép bên trong một tấm Phạn văn cũng không ít, trước mắt là nội dung gì mà cần nhiều Phạn văn như vậy để ghi chép?Thanh Ngọc Chi Linh cảm nhận được cảm xúc của La Chinh dao động, hỏi ngay: “La Chinh, ngươi nhìn thấy gì?”
“Nhìn thấy rất nhiều Phạn văn!” La Chinh hơi kích động nói.
“Rất nhiều?” Thanh Ngọc Chi Linh cũng hơi kinh ngạc.
Nó cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với vùng đất truyền thừa của Thuần Khiết Giả, dù sao nơi này có thể liên quan đến bí mật sâu xa của văn minh Sát Na.
“Đúng” Ánh mắt La Chinh quét qua, tính toán sơ bộ một lúc rồi trả lời: “Có chừng ba bốn trăm Phạn văn, hơn nữa những Phạn văn này đều rất xa lạ, ta bảo Niệm Nhi…”
Bây giờ La Niệm càng ngày càng thuần thục việc dịch giải Phạn văn, mỗi khi La Chinh thấy Phạn văn mới đều nghĩ tới La Niệm theo bản năng.
Nhưng nói được một nửa, La Chinh mới nhớ ra nơi này là Bỉ Ngạn, hắn không thể mang La Niệm vào để dịch giải những Phạn văn này, mà vì luồng ánh sáng trắng kia nên hắn cũng không có cách nào để La Niệm “nhìn” thấy những Phạn văn đó, dù sao ngay cả 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh cũng không thấy được.
Còn dùng bản dập để in lại càng không thực tế, La Chinh căn bản không thể mang những mảnh đá bản dập đó ra ngoài Bỉ Ngạn.
Ngay khi Thanh Ngọc Chi Linh còn đang nghĩ cách, ánh mắt La Chinh bỗng nhìn chằm chằm vào phiến đá, hình như Phạn văn thứ nhất trên phiến đá hơi dịch lên một chút.
Khi Phạn văn thứ nhất dịch lên, Phạn văn thứ hai cũng cuộn theo, kế tiếp là tấm thứ ba, thứ tư, hàng Phạn văn này như sóng cuộn, từng tấm từng tấm cuộn lại, ánh mắt La Chinh cũng bị những Phạn văn biến hóa nhanh chóng này hấp dẫn.
“Ta nghĩ ngươi có thể chuyển tầm nhìn cho La Niệm, thay thế tầm nhìn của cậu ta, có lẽ có thể” Thanh Ngọc Chi Linh vừa nghĩ vừa nói, nhưng La Chinh lại không có phản ứng gì với lời Thanh Ngọc Chi Linh nói.
“La Chinh? La Chinh?”
Sau khi gọi mấy câu, Thanh Ngọc Chi Linh phát hiện ra La Chinh hơi khác thường.
Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ như một pho tượng, nhìn chằm chằm về phía trước, hoàn toàn rơi vào trạng thái nào đó.
Trong mắt La Chinh, Phạn văn trên tấm đá đã hoàn toàn “sống” dậy, chuyển động giống như từng con chuột nhỏ. Khi chúng cuộn lại đã phóng ra một tin tức, mà từng Phạn văn bị cuộn lên lại liên tiếp thả ra tin tức không ngừng.
Những tin tức này không phải La Chinh “nhìn” thấy, có điều trong quá trình La Chinh nhìn tự động có thể hiểu được tin tức trong Phạn văn.
Trước đây Phạn văn mà La Chinh nhìn thấy đều cần La Niệm tiến hành dịch giải mới có thể đọc được nội dung trong đó, nhưng Phạn văn trên phiến đá khác bất cứ lần nào La Chinh thấy trước đây, có thể tự động hiện lên ý nghĩa trong đó.
Khi những Phạn văn này cuộn tới tấm cuối cùng thì lại cuộn ngược về phía trước, góc độ của mỗi tấm phạn văn cuộn khác nhau, tin tức hiện ra cũng thay đổi.
La Chinh chỉ đứng yên tại chỗ nhìn những tấm Phạn văn kia cuộn qua cuộn lại…
Một canh giờ sau, Phạn văn trên tấm bia đá cuối cùng cũng dừng lại.
“La Chinh!”
“La Chinh!”
La Chinh nghe thấy giọng của Thanh Ngọc Chi Linh từ nơi xa xôi truyền tới, dần dần khôi phục ý thức, lúc này mới trả lời.
“Vừa rồi ngươi sao vậy?” Thanh Ngọc Chi Linh hỏi.
Vẻ mặt La Chinh đầy quái lạ chỉ phiến đá nói: “Ta đã đọc hiểu những Phạn văn kia”
“Đọc hiểu? Ngươi cũng có thể dịch giải Phạn văn?” Thanh Ngọc Chi Linh kinh ngạc hỏi.
Hắn lắc đầu, kể lại cảnh tượng phát sinh trên phiến đá cho Thanh Ngọc Chi Linh nghe, đồng thời nói: “Tin tức mà những Phạn văn này hiện ra có thể coi là một loại thần thông đặc biệt, khi những tin tức này xuất hiện, hình như ta đã rơi vào một loại trạng thái rất kỳ quái”
Đây cũng là lần đầu tiên La Chinh thể nghiệm loại phương pháp tu hành này.
Hắn vừa nói vừa búng tay, ánh mắt hắn chợt lóe lên, theo đó ánh sáng màu trắng hội tụ về phía đầu ngón tay hắn, tạo thành một đốm sáng tập trung, bây giờ La Chinh có thể thoải mái nắm giữ Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang giống như Phượng Ca.
La Chinh lật tay lại, tia sáng đó được hút vào lòng bàn tay La Chinh, tạo thành từng đường cong uốn lượn ngoằn ngoèo, đồng thời một đường vân hình xoắn ốc hiện lên trong lòng bàn tay hắn.
“Vù…”
Một đốm sáng nho nhỏ chui ra từ trong đường vân đó, La Chinh khẽ búng tay, đốm sáng đã bay lên trên. Uy lực của đốm sáng kém xa so với con thằn lằn khổng lồ Thiên Chủ kia, nhưng đã là hình thức ban đầu.
“Hóa ra tia sáng do con thằn lằn khổng lồ kia phóng ra cũng luyện được từ trên phiến đá này, gọi là hình thái ánh sáng, Phượng Ca chưa bao giờ đi qua thế giới này đương nhiên chưa từng tu luyện, cũng không hiểu cách vận dụng”
Mấu chốt là cách vận dụng Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang đúng là không cách nào nói rõ được.
Sau khi La Chinh quan sát những Phạn văn kia thì cứ thế mà nắm giữ, nhưng La Chinh căn bản không cách nào biểu đạt phương thức vận chuyển của thần thông này, dường như sau khi quan sát Phạn văn tự nhiên hóa thành bản năng của mình!
“Vậy ngươi biết cách rời khỏi nơi này chưa?” Thanh Ngọc Chi Linh lại hỏi.
“Rời khỏi đây…”
Ánh mắt La Chinh liếc nhìn bốn phía cung điện này, ngoài những cây cột dựng đứng ra, trên vách tường bốn phía cung điện này đều không có thứ gì như “cửa” tồn tại, nơi này không có cửa ra, là một không gian hoàn toàn khép kín.
Có điều khi suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu hắn, thần thông khắc sâu trong đầu hắn đã phát huy tác dụng.
“Vù…”
Một vòng sáng nho nhỏ bao quanh thân thể La Chinh, hắn nháy mắt đã biến mất ở bên trong vòng sáng.
Một khắc sau, La Chinh đã trở lại bên trong Ám vực.
Phượng Ca, La Yên và Linh Vân đã chờ ở Ám vực mấy canh giờ, ban đầu cảm thấy vô cùng buồn chán, có điều ba người đàn bà là thành cái chợ, bọn họ nhanh chóng tán gẫu về La Chinh, thậm chí một vài mâu thuẫn lúc trước giữa Linh Vân và Phượng Ca cũng tan thành mây khói.
Dưới sự yêu cầu nhiệt liệt của Phượng Ca và Linh Vân, La Yên đành kể chuyện khi La Chinh còn bé, thậm chí còn kể chuyện đã xảy ra ở bên trong Đông vực.
Đối với Phượng Ca và Linh Vân lớn lên ở thế giới mẹ, bọn họ thật sự thấy hơi khó hiểu. Phượng Ca còn đỡ, dù sao nàng cũng từng quen biết đám Huân, còn Linh Vân thì mặt đầy vẻ khó tin.
Dù sao người sinh ra ở thế giới mẹ đã mạnh mẽ bẩm sinh, chỉ cần không phải tư chất cực kỳ kém thì cũng không khó tiến vào chân thần.
Nhưng lúc trước La Chinh coi như sinh linh cấp thấp nhất trong thế giới trong cơ thể, cuối cùng có thể lên được bậc này nên khiến Linh Vân tấm tắc ngạc nhiên, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi…
Ngay lúc này, một vòng sáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ, mà thân hình La Chinh cũng hiện ra bên trong vòng sáng.
“Quả nhiên đã trở lại rồi!” La Yên thấy ca ca mình ở trong vòng sáng, mắt sáng lên.
“Vòng sáng này rốt cuộc là thứ gì, sao có thể mang ngươi ra?” Phượng Ca hỏi.
“Ngươi vào trong vòng sáng này xem một chút là biết” La Chinh khẽ mỉm cười, đưa tay khẽ điểm về phía Phượng Ca. Hắn muốn đưa Phượng Ca vào trong cung điện ánh sáng kia, chờ sau khi nàng tu tập Phạn văn trên phiến đá rồi sẽ tự hiểu.
Nhưng đưa tay ra, vòng sáng trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, ngược lại ba cô gái đều dùng vẻ mặt vô cùng kỳ quái nhìn La Chinh chằm chằm.
La Chinh hơi lúng túng cười cười.
“Hình như thất bại rồi…”