Vốn dĩ, La Chinh định tìm hiểu một chuyến ở cấm địa biển Thời Gian rồi mới vào núi Bất ChuNhưng sau mấy lần tai nạn, hắn chỉ có thể lấy tính mạng của những thần đại viên mãn kia để uy hiếp. Song, hắn không ngờ đám thánh nhân lại không chịu bị uy hiếp.
Suýt nữa đã khiến hắn thua cả ván cờ.
Bây giờ tính mạng của những thần đại viên mãn kia chỉ là thứ râu ria!
Hàm Cửu Di nuốt viên kim đan kia vào, từng sợi hơi thở màu tím liên tục xoay tròn quanh người nàng ta như rắn nhỏ, cuối cùng chui vào vết thương ở bên hông nàng.
Trong quá trình chữa thương, đôi mắt đẹp kia của Hàm Cửu Di cũng để ý đến con rắn nhỏ màu đen trong tay La Chinh. Thấy vẻ mặt dần trở nên xấu đi của hắn, nàng ta nhẹ giọng nói: “Đợi ta ổn định thương tích thì hãy thả họ, sau đó chúng ta rời khỏi đây”
“Sao lại phải thả?” La Chinh khẽ nhíu mày.
Có thể có vài người vô tội trong số những đại viên mãn trong ấn ngọc kia, nhưng hầu hết đều mang ác ý, thậm chí là muốn tiêu diệt hắn. Nhất là đám người Mục Huyết Dung, Đường Vãn.
Ngay cả mục đích của Đông Phương Thái Thanh khi cản nhát kiếm của Mục Huyết Dung ở cấm địa cũng chắc chắn không phải là muốn tha cho hắn. Chẳng qua, ông ta muốn giao hắn cho Đông Phương Thuần Quân trừng phạt thôi.
Cứ vậy mà thả đám thần đại viên mãn này ra thì tất nhiên là hắn không muốn!
“Nếu ngươi thật sự giết mấy thần đại viên mãn kia thì nhất định đám thánh nhân sẽ không tha cho ngươi” Hàm Cửu Di tiếp tục nói.
“Ý của Cửu Di là nếu ta không giết họ thì đám thánh nhân sẽ bỏ qua cho ta à?” La Chinh hỏi ngược lại.
Đôi mắt mỹ miều của Hàm Cửu Di thờ ơ liếc La Chinh rồi mỉm cười: “Ngươi đúng là con trai của La Tiêu, nhưng dù sao vẫn chỉ là thần cấp thấp thôi, vẫn không đủ để khiến đám thánh nhân kia gióng trống khua chiêng đuổi giết ngươi. Nhưng nếu ngươi giết những thần đại viên mãn kia thì ý nghĩa lại khác rồi…”
Nghe Hàm Cửu Di nói vậy, La Chinh rơi vào suy tư.
Nàng ta nói đúng…
Trong mắt những thánh nhân có đẳng cấp như Đông Phương Thuần Quân thì hắn vẫn chưa là gì, chỉ như chút bụi trong không khí vậy. Thậm chí còn không có tư cách để họ nghiêm túc.
Dù Đông Phương Thuần Quân biết hắn là con trai của La Tiêu nhưng vẫn muốn nhận hắn làm đồ đệ. Có lẽ ông ta có âm mưu gì đó, nhưng từ khía cạnh đó đã chứng minh thân phận của hắn thực sự không quan trọng.
“Nếu ngươi có thể hoàn thành ước nguyện cao cả của cha ngươi, sau này khôi phục được La gia thì những thần đại viên mãn kia chẳng qua chỉ là con kiến trong mắt ngươi thôi. Lúc đó, muốn lấy mạng họ dễ như trở bàn tay” Hàm Cửu Di nói tiếp.
Nghe vậy, La Chinh yên lặng gật đầu.
Hắn khẽ vung tay lên, một quầng sáng năm màu xuất hiện trước mặt hắn. Nó từ từ giãn nở rồi tạo nên một con đường thời gian, hắn lập tức bước vào đó.
***
Bên ngoài thần điện Thiên Luân…
Vẻ mặt của Mục Huyết Dung, Đường Vãn, Phương Hận Thiếu và nhiều thần đại viên mãn khác đều không tốt lắm.
Thời gian trong khoảng thời không này trôi nhanh hơn nhiều so với Thần Vực.
Khoảng thời gian mà La Chinh bỏ đi đã là hai ngày rưỡi trong ấn ngọc.
Đám người Mục Huyết Dung liên tục thám thính trong thần điện Thiên Luân nhưng không lấy được thứ gì có giá trị. Cuối cùng họ chỉ có thể đi ngược lại từ hang động dưới lòng đất về cửa vào thần điện.
Nhưng sau khi quầng sáng bên ngoài thần điện Thiên Luân được mở ra, từng cây mâu Tuế Nguyệt dựng thẳng đứng trên quầng sáng, làm sao họ có thể thoát khỏi tình trạng cỡ này?
Bên ngoài quầng sáng, Đông Phương Thái Thanh, Hàm Thiên Tiếu và những thần đại viên mãn khác cũng đã đuổi kịp…
Sau khi trải qua một khoảng thời gian tìm kiếm, cuối cùng những thần đại viên mãn kia cũng tìm thấy thần điện Thiên Luân.
Tuy họ đang ở bên ngoài quầng sáng nhưng vẫn không thể thoát khỏi thời không này. Lý do rất đơn giản, họ vốn dĩ không thể xây được con đường rời khỏi đây!
“Bây giờ làm sao đây?”
Mục Huyết Dung hỏi hỏi Đông Phương Thái Thanh qua lớp quầng sáng.
“Còn làm sao được? Chi bằng ngủ một giấc vậy!” Đường Vãn tùy ý nằm trên cồn cát phía trên, tâm trạng còn khá tốt.
Đông Phương Thái Thanh nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Mục Huyết Dung: “Làm sao mà nhiều đại viên mãn như các ngươi lại để tên nhóc kia cướp ấn ngọc vậy?”
Mục Huyết Dung hừ lạnh: “Ngươi nói mà không biết xấu hổ à! Nếu không phải tại ngươi thì ta đã sớm giết tên nhóc kia trong hẻm núi rồi, làm sao để hắn có dịp cướp ấn ngọc nữa?”
Nghe câu đó, vẻ mặt của Đông Phương Thái Thanh hơi khó chịu…
Chuyện đời khó đoán, làm sao ông ta có thể ngờ sự cản trở ban đầu lại tạo ra tình cảnh khó khăn cỡ này chứ?
“Được rồi, bây giờ không phải lúc để đổ lỗi cho nhau” Phương Hận Thiếu đắc ý nói: “Dù tên nhóc kia có lấy được ấn ngọc thì cũng không trốn nổi đâu. Cuối cùng vẫn phải thành thật rời khỏi cấm địa trong biển Thời Gian mà, ngươi nghĩ các thánh nhân sẽ thả hắn đi hả?”
Đường Vãn biếng nhác dùng tay lót đầu rồi đồng ý nói: “Nói đúng! Hắn là người ngoài tộc của đảo nổi Hàm gia. Lấy lá gan đó của Hàm Thanh Đế, ông ta sẽ bảo vệ tên nhóc kia ư? Cho nên vẫn cứ ngủ một giấc cho thoải mái!”
Cách đó không xa, Hàm Thiên Tiếu nghe vậy nhưng không nói gì.
“Nếu ta có cơ hội thứ hai, ta nhất định sẽ chặt hắn ra thành tám khúc!” Đôi mắt của Mục Huyết Dung lóe lên sát khí ngút trời, giận dữ cắn môi, ánh mắt lại giận dữ trừng Đường Vãn đang nằm dưới đất.
Sát khí kia lại khiến Đường Vãn rất khó chịu. Hắn lớn giọng quát: “Ngươi có thể đừng trừng mắt hung dữ như vậy với ta không? Cũng không phải ta hại ngươi không thoát nổi…”
Đường Vãn còn chưa dứt lời thì giọng nói của La Chinh đã truyền đến một cách thong dong.
“Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể chặt ta làm tám khúc không?”
Tất cả thần đại viên mãn đều trầm mặt khi nghe thấy giọng nói này.
Hàm Thiên Tiếu lộ vẻ hốt hoảng, cả người ông ta vội lùi về phía sau mà không hề chần chừ.
Ông ta biết La Chinh có thể điều khiển được những cây mâu dài màu đen kia. Nếu mọi người đứng gần như vậy mà bị nó đâm một nhát thực sự không vui chút nào.
Nhưng các thần đại viên mãn khác lại không biết.
“Sạt sạt…”
Cát dưới đất liên tục chảy đi, phát ra tiếng động khe khẽ.
Những hạt cát đó liên tục tụ lại với nhau rồi tạo ra dáng vẻ của một người trong chớp mắt. Cuối cùng, nó biến thành một bức tượng cát giống La Chinh như đúc, nhìn trông vô cùng sống động.
Vốn dĩ Mục Huyết Dung đã cực kỳ giận dữ với La Chinh, nên khi thấy khuôn mặt tượng cát có vẻ chế nhạo của hắn thì càng giận tím người!
“Vút!”
Nàng chém thanh loan đao ra trong chớp mắt.
Trong nháy mắt đó, không biết nàng đã chém bao nhiêu nhát!
Đến sau khi nàng thu đao về thì bề ngoài của bức tượng đã xuất hiện từng vết đao cực mảnh, rồi chợt sụp đổ.
“Thú vị không?”
Giọng nói của La Chinh lại truyền đến.
Trong chớp mắt, lại có năm bức tượng cát tụ lại, tất cả chúng đều tụ tập bên cạnh Mục Huyết Dung.
Vốn dĩ nàng không thể chịu nổi sự khiêu khích này, thanh loan đao trong tay nàng lại chém ra!
Nhưng dù nàng có chém vụn những bức tượng cát kia thì lại có thêm nhiều bức tượng nữa dựng lên. Cát trong sa mạc này là vô cùng vô tận, sao nàng có thể chém hết được?
Mục Huyết Dung không nhịn được mà quát: “Có năng lực thì dùng thân thể thật xuất hiện đi, lén lút như thế thì coi ra gì!”
“Ra rồi thì sao?”
La Chinh nói xong, dáng hình đã lặng lẽ hiện ra từ bên trong quầng sáng rồi thong dong đứng giữa trời.
Không thể bay lượn trong thế giới này…
Hàm Thiên Tiếu là kẻ duy nhất từng chứng kiến cảnh La Chinh bay lượn, nhưng ông ta không nói những manh mối này cho thần đại viên mãn khác.
Nên khi họ thấy cảnh này thì lập tức biến sắc.
Vẻ mặt của Đông Phương Thái Thanh cũng dần âm u. Những hạt cát ban nãy hội tụ thành hình một cách tự nhiên, bây giờ La Chinh lại lơ lửng giữa trời, có nghĩa là khả năng điều khiển thế giới này của hắn đã vô cùng thuần thục. Đó cũng có nghĩa là La Chinh có thể quyết định sự sống chết của mọi người ở thời không này!
“Xoạt!”
Mục Huyết Dung chợt giơ thanh loan đao trong tay mình lên rồi lạnh lùng nói: “Giao ấn ngọc ra, ta tha mạng cho ngươi!”
Tính cách nàng bộp chộp nóng nảy, thực ra nàng không hề nghĩ nhiều đến vậy.
La Chinh khẽ giơ tay lên, hằng hà sa số cây mâu màu đen trên quầng sáng nhắm thẳng vào đám thần đại viên mãn, bao gồm cả Mục Huyết Dung, giống như từng con rắn chậm chạp ngẩng đầu. Khóe miệng hắn khẽ cong lên thành một nụ cười: “Không biết bây giờ ai tha mạng ai đây?”