La Chinh cứ tưởng mình thừa nhận thì người phụ nữ áo đỏ này sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ vẻ oán hận trên mặt bà ta bỗng chốc bay biến sạch, vẻ mặt ngược lại trông vô cùng bình tĩnhThấy sắc mặt bà ta thay đổi, trong lòng La Chinh lại không trấn định được.
Lúc bị ông lão áo đen bắt đi, hắn đã thấy hơi lạ rồi. Nếu núi Thái Hạo thật sự muốn giết hắn thì cứ để ông lão áo đen ra tay ngay tại núi Thái Nhất là được, khi ấy e là hắn cũng chẳng có năng lực phản kháng. Dù thực sự có người âm thầm che chở La Chinh thì sợ rằng cũng không thể cứu kịp.
Bây giờ, núi Thái Hạo bày ra tư thái như này chắc chắn là có kế hoạch gì đó.
“Hữu Vi là đứa con trai được ta thương yêu nhất. Nó chết rồi, ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng” Người phụ nữ áo đỏ bình thản nói.
“Trả lời?” Lông mày La Chinh giương lên, hắn hỏi ngược lại: “Từ Hữu Vi năm lần bảy lượt muốn giết ta, nếu không phải do thực lực của hắn không đủ thì e là ta đã chết từ lâu rồi. Lần này trong đại hội Thiên Ba Đình tại Minh Hồ, hắn một lòng một dạ dụ ta lên lôi đài, cũng ôm ấp ý định muốn giết ta. Bây giờ hắn bị ta giết chết, vậy mà ta lại phải cho các ngươi một câu trả lời?”
Người phụ nữ áo đỏ từ tốn nói: “Cứ xem như lời ngươi nói là đúng đi, thế nhưng ngươi vẫn chưa chết, mà người chết là con trai ta!”
Nghe câu này mới thấy hình như bà ta nói cũng khá có lý. Từ Hữu Vi vì chuyện đó mà phải bỏ cả mạng mình, còn La Chinh vẫn bình an đứng đây. Mẫu thân y tìm đến La Chinh đòi một câu trả lời là chưa đủ bù đắp.
“Đừng quanh co nữa. Rốt cuộc ngươi muốn sao?” La Chinh trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ áo đỏ đứng dậy khỏi ghế, chầm chậm đi đến cạnh La Chinh, ánh mắt câu hồn như muốn xuyên thủng qua thân thể hắn. Lúc này bà ta mới lên tiếng: “Nghe nói ngươi giành được hạng nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội, thể hiện thực lực phi phàm, mà hình như lại có liên quan tới chân ý của đạo?”
La Chinh đứng yên không trả lời.
“Mấy phù trận mà Thu Âm Hà xếp đặt đều được chế ra từ ấn Ngự Kiếm, dù ngươi có là thiên tài nhất niệm ngộ đạo cũng chẳng thể đạt đến mức ấy. Thứ ngươi dựa vào là gì?” Người phụ nữ áo đỏ cười nói.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ta, bấy giờ La Chinh mới hiểu rõ mục đích của đối phương… Là Chân Ngộ Thiên.
Đối mặt với thái độ biến đổi như chong chóng của bà ta, trong lòng La Chinh cũng âm thầm thở dài.
Xem ra đối với núi Thái Hạo, Từ Hữu Vi quả thực không là gì cả. Nhìn thái độ của bà ta có chỗ nào giống một người mẹ vừa mất con trai không?
Mà thực tế đúng là như vậy thật. Tựa như trong Thái Đích Cung, số lượng phi tần của Đông Hoàng cũng không ít, mà con cháu dòng chính thì lại càng nhiều. Toàn bộ đệ tử trong Thái Đích Cung cộng lại vượt xa Tâm Lưu kiếm phái, nhưng kẻ có địa vị thật sự vẫn là những thiên tài có thiên phú xuất chúng và được Đông Hoàng sủng ái, ví như Phượng Ca.
Núi Thái Hạo cũng vậy. Từ Thọ xuất thân từ Từ gia ở Minh Hồ, thời gian ở tại Trung Thần Châu không kém Đông Hoàng là bao. Sau nhiều năm phát triển, con trai của ông ta chắc phải lên đến hàng chục nghìn, mà con thì lại sinh ra cháu chắt, tất cả đều được xem như dòng chính, đó cũng là một số lượng rất khổng lồ.
Từ Hữu Vi chính là một người nổi bật trong đông đảo con cháu, nhưng xét về địa vị và tầm quan trọng thì y không thể nào sánh với Phượng Ca trong Thái Đích Cung.
“Dựa vào thực lực của ta” La Chinh nghiêm mặt trả lời.
Người phụ nữ áo đỏ nhìn chằm chằm La Chinh, trong đôi mắt đẹp thoáng qua vẻ thất vọng. Bà ta lắc đầu cười nói: “Thực lực của ngươi rất khá, chỉ một mình ngươi mà giết được cả Hạc Chân, Hạc Vệ lẫn Hạc Quy, đúng là khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng ấn Ngự Kiếm của Thu Âm Hà là thần thông rất đặc biệt, chỉ có thể kích hoạt bằng khí tức chân ý, không liên quan gì đến thực lực của ngươi”
Dứt lời, bà ta bỗng chuyển đề tài: “Nghe nói chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng còn một phần nối tiếp nữa, mà phần này mới gói trọn tinh hoa, chẳng qua xưa nay chưa ai giải nghĩa ra được. Bây giờ có vẻ đã có người dịch ra được rồi?”
La Chinh bày ra vẻ mặt thật thà nhìn bà ta, nhún vai nói: “Ta không biết phần nối tiếp đó là gì cả”
“Thật à?”
Người phụ nữ áo đỏ nhẹ nhàng xòe tay ra, trong tay xuất hiện một tờ giấy vàng ghi chép chừng hai mươi chữ viết rất nhỏ.
La Chinh nhìn lướt qua mấy chữ ấy, quả thực là hai mươi chữ đầu của Chân Ngộ Thiên.
Hắn đã công bố một trăm năm mươi chữ trong Chân Ngộ Thiên, Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình và Hà Trì ắt cũng sẽ truyền ra ngoài. Với năng lực của núi Thái Hạo thì lấy được một phần Chân Ngộ Thiên cũng không phải việc gì khó.
Thật ra núi Thái Hạo lấy được hai mươi chữ này đã phải hao phí rất nhiều công sức và tiền bạc. Mấy người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình vô cùng coi trọng Chân Ngộ Thiên, dù trong tay họ chỉ có một trăm năm mươi chữ nhưng cũng không định sẽ lan truyền rộng rãi ra ngoài. Trên núi Thái Ất chỉ có một vài người thuộc dòng chính lấy được một trăm năm mươi chữ, mà những tinh nhuệ kia thì chỉ có phiên bản hai mươi chữ này.
Núi Thái Hạo cũng chỉ lấy được hai mươi chữ đó.
“Hai mươi chữ này chính là phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, có điều số lượng quá ít. Theo như bọn ta phán đoán, phần tiếp theo phải có ít nhất một ngàn đến hơn hai ngàn chữ, mà chúng nằm trong tay ngươi” Người phụ nữ áo đỏ đi vòng ra sau lưng La Chinh, nói: “Giao hết ra đây, mối thù ngươi giết con trai ta cũng được xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?”
La Chinh nhìn bà ta bằng vẻ mặt kỳ lạ. Muốn hắn dâng ra toàn bộ Chân Ngộ Thiên chỉ để đổi lại sự thông cảm từ bà ta? Giấc mộng này đẹp quá rồi đấy.
Chân Ngộ Thiên có tác dụng vô cùng quan trọng, dù sao nó cũng dính liền với nền tảng của Thiên Cung. Khi có đầy đủ cơ hội, hắn tất nhiên sẽ giao ra, nhưng đổi lại chính là sự ủng hộ hay thậm chí là sự giúp đỡ của Thiên Cung đối với toàn tộc Lê.
Trước khi thời cơ ấy đến, La Chinh sẽ không giao ra toàn bộ.
Chỉ dựa vào một cái mạng của Từ Hữu Vi mà muốn cầm được toàn bộ Chân Ngộ Thiên, La Chinh sẽ không chấp nhận.
“Hai mươi chữ này đúng là do ta dịch ra” La Chinh nói.
Nói một lúc lâu như vậy, cuối cùng La Chinh cũng thừa nhận. Người phụ nữ áo đỏ cùng với vài tên áo đen đứng cách đó không xa đều sáng mắt lên, điều này chứng tỏ phương hướng mà bọn họ phán đoán là không sai.
“Nhưng ta cũng chỉ mới dịch được tổng cộng một trăm năm mươi chữ thôi, đồng thời ta cũng đã giao cho lão tiền bối Thu Âm Hà rồi. Nếu các ngươi muốn, ta có thể viết cho các ngươi” La Chinh bổ sung thêm.
Nếu một trăm năm mươi chữ này đã được công bố ra thì sớm muộn gì cũng sẽ giống như chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, được lưu truyền đến toàn bộ Thiên Cung hay thậm chí tất cả Nhân tộc. Hắn không ngại viết nó ra thêm lần nữa.
“Không đủ” Người phụ nữ áo đỏ nhìn chằm chằm La Chinh, mỉm cười nói: “Ta muốn tất cả”
La Chinh nhún vai, vẻ mặt như bị làm khó: “Vậy thì khó đấy. Ta còn chưa dịch ra được thì sao có thể đưa hết cho ngươi?”
Ai ngờ người phụ nữ áo đỏ lại lắc đầu, nói: “Ta không tin lời ngươi, cho nên trước mặt ngươi bây giờ chỉ có hai con đường, hoặc là ngươi tự viết ra toàn bộ phần tiếp theo, hoặc là…”
Bà ta đưa mắt nhìn mấy người áo đen. Một người trong đó nhanh chân ra khỏi hàng, trên đỉnh đầu toát lên một cái bóng mờ đục ẩn giữa làn sương mù màu xanh lục. Có thể loáng thoáng thấy được vật bị che khuất trong làn sương ấy là một cánh tay màu xanh lục.
“Đây là tín vật Bỉ Ngạn của Thập Thất Trọng Thiên, tên là Bàn Tay Đoạt Hồn. Nó sẽ không làm tổn thương linh hồn ngươi, nhưng có thể viết ra rành rọt từng thứ một từ trong ký ức ngươi” Trong nụ cười của người phụ nữ áo đỏ xen lẫn thêm chút quỷ dị.
Các loại thần đạo như thuật Đại Thống Trị mà áp dụng lên cường giả Bỉ Ngạn cảnh chỉ thu được hiệu quả rất nhỏ, chỉ cần La Chinh chống cự thì khó mà soát hồn được. Thế nhưng trong Bỉ Ngạn lại tồn lại một vài tín vật có khả năng tương tự như thế, và Bàn Tay Đoạt Hồn chính là một trong số đó.
Nhìn Bàn Tay Đoạt Hồn màu lục kia, vẻ mặt La Chinh lập tức khó coi hơn hẳn.