Khi đám Ngạc Yêu bình thường kia tiếp xúc đến Ngạc Thổ có độc, chúng cũng biến thành màu đen tuyền rồi ngã rầm rầm xuống đấtNgạc Yêu bình thường cũng có thể sống lại lần nữa, nhưng chúng vừa sống lại thì đã trúng độc và lại ngã lăn ra…
Thông thường, sau khi phục sinh chừng hai, ba lần, Ngạc Yêu sẽ khó mà thành hình lại. Ngạc Yêu lợi hại có thể phục sinh được nhiều lần hơn, nhưng vì Ngạc Thổ mà chúng sử dụng để phục sinh cũng bị dính độc nên đương nhiên vẫn chẳng thoát được số mệnh bị ngã rạp ra đất.
Ngay cả con Ngạc Yêu Vương đầu tiên kia cũng đang chết đi hết lần này đến lần khác, sau nhiều lần phục sinh thì càng lúc càng yếu.
Ba con Ngạc Yêu Vương còn lại chưa tiếp xúc đến Ngạc Thổ có độc. Sau khi nhận ra Ngạc Thổ bị nhiễm chất kịch độc, cả ba kẻ bọn chúng đều bay lên lơ lửng giữa không trung.
Nhìn màu đen lốm đốm đang lan tràn ra với tư thái không thể ngăn cản nổi, sắc mặt của chúng muốn khó coi cỡ nào thì khó coi cỡ đó!
Thật ra tất cả Ngạc Yêu bọn chúng là một thể hoàn chỉnh, mà nền tảng cốt lõi của thể hoàn chỉnh ấy chính là Ngạc Thổ phía dưới kia!
Kẻ địch dù mạnh đến đâu cũng khó xâm lấn được Ngạc Yêu tuyệt địa, bởi vì trên vùng đất này bọn chúng đều có thể phục sinh không ngừng. Ai thắng nổi một đối thủ giết mãi không chết chứ? Hơn nữa đối thủ như thế còn có đến hàng ngàn hàng vạn…
Chỉ cần cho đám Ngạc Yêu đủ thời gian để mở rộng Ngạc Thổ không ngừng thì sớm muộn gì chúng cũng có thể tiến thêm một bước, gia nhập Thượng Thanh Thiên!
Ai mà ngờ được Ngạc Yêu vô cùng phiền phức lại có một ngày như hôm nay?
“Ầm ầm ầm…”
Mặt đất màu đen bắt đầu chấn động, phần đất đen ở cách La Chinh không xa nhô lên thật cao, sau đó một quái vật khổng lồ màu đỏ máu chui ra ngoài. Nhưng quái vật nọ chỉ mới chui ra một nửa rồi cũng bị biến thành màu đen sì, sau đó tan rã hệt như những Ngạc Yêu khác.
Ngạc Thổ là một thể hoàn chỉnh, bản thân nó đã là một vật sống. Toàn bộ Ngạc Thổ bên dưới bị trúng kịch độc cũng đang giãy giụa, mà con quái vật khổng lồ kia chính là một hóa thân của Ngạc Thổ…
Một canh giờ sau…
Đốm đen lan tràn đến biên giới ở cách Ngạc Yêu tuyệt địa mấy trăm dặm. Ở ngay biên giới Ngạc Thổ có rất nhiều thực vật màu vàng nhạt mọc lên, mà cách đó không xa thì có vài con hươu sao rất thèm thuồng mớ thực vật này, cỏ Hoàng Lân chính là đồ ăn mà đám hươu sao yêu thích nhất.
Thế nhưng Ngạc Yêu tuyệt địa vô cùng nguy hiểm, có một loại sợ hãi khắc ghi vào trong máu chúng, nhắc chúng rằng không nên tới gần đó.
Có lẽ vì mấy ngày rồi không tìm được đồ ăn, cơn đói khát đã chiến thắng nỗi sợ, rốt cuộc có vài con hươu sao không nhịn được mà tiến lên, tranh nhau gặm cỏ Hoàng Lân.
Đúng lúc này, trong khu đất đỏ ở xung quanh bỗng “mọc” lên sáu, bảy con Ngạc Yêu, chúng vây quanh đám hươu sao. Cỏ Hoàng Lân này vốn là mồi nhử mà đám Ngạc Yêu để lại.
Nhưng lúc đám Ngạc Yêu nhào về phía hươu sao thì độc màu đen đã lan ra đến dưới chân chúng. Những con Ngạc Yêu vốn đang xông lên lập tức tan rã, còn hươu sao bị hoảng sợ thì chạy ra tứ phía.
Mấy con Ngạc Yêu cứ tan rã rồi mọc lên liên tục vài lần, sau đó biên giới Ngạc Thổ khôi phục vẻ yên tĩnh như trước. Ngạc Thổ vốn có màu đỏ máu nay đã hóa thành màu đen kịt.
Mấy con hươu sao bị hoảng sợ quan sát thật lâu mới nhún chân nhảy đến gần, vui sướng gặm cỏ Hoàng Lân.
Kỳ lạ là bọn chúng chạm đến Ngạc Thổ màu đen, thậm chí lúc gặm cỏ Hoàng Lân còn không cẩn thận nuốt một ít đất vào, vậy mà lại chẳng có việc gì. Kịch độc bắn ta từ đầu ngón tay La Chinh chỉ nhằm vào mỗi tộc Ngạc Yêu.
Ba tên Ngạc Yêu Vương lơ lửng trên không trung nhìn chằm chằm La Chinh, cả gương mặt đều đỏ bừng.
La Chinh đã hủy đi mọi thứ, tế đàn, tộc đàn, thậm chí cả nền móng là Ngạc Thổ, nên đương nhiên chúng rất muốn giết La Chinh cho bớt hận.
“Con người kia, ngươi có dám lên đây quyết đấu tử chiến với ta không?”
“Ta muốn lóc từng khối thịt của ngươi xuống rồi nhai nuốt…”
“Có gan thì cứ rời khỏi Ngạc Yêu tuyệt địa!”
Chất độc mà Ngạc Thổ nhiễm phải thật sự là quá kinh khủng, cũng quá mức trí mạng đối với Ngạc Yêu, thế nên chúng không dám đi xuống mà chỉ ở trên đó kêu gào.
La Chinh ngước lên mỉm cười với chúng, mũi chân chọc xuống đất rồi đột nhiên đá tung lên phía trên.
“Soạt…”
Đất đen bay tứ tung đầy trời.
Ba tên Ngạc Yêu Vương bị dọa đến mức hồn phi phách tán, vội vàng bay lên nơi cao hơn để né tránh.
Nhưng có một tên Ngạc Yêu Vương trong đó chậm hơn nên bị một khối bùn đất màu đen to bằng móng tay đập trúng.
“Bịch bịch…”
Tên Ngạc Yêu Vương này nhanh chóng rơi xuống từ trên không, thân thể vỡ vụn trong đất bùn màu đen.
Mà tên Ngạc Yêu Vương này cũng không sống lại lần nữa…
Năng lực phục sinh của đám Ngạc Yêu đến từ Ngạc Thổ, bây giờ toàn bộ Ngạc Thổ đều đã “chết”, tất nhiên Ngạc Yêu bám ở trên đó cũng không có khả năng phục sinh, ngay cả Ngạc Yêu Vương cũng không phải là ngoại lệ.
La Chinh không để ý đến hai tên Ngạc Yêu Vương bên trên nữa, sau khi hắn xác định rõ phương hướng bèn đi về phía Bắc.
Nhưng hắn vừa bước đi thì hai Ngạc Yêu Vương bên trên cũng lướt theo. Hiển nhiên chúng không có ý định buông tha La Chinh, chỉ chờ đến khi La Chinh rời khỏi Ngạc Thổ là sẽ ra tay.
“Không xử lý hai Ngạc Yêu Vương này thì e là còn có chút rắc rối…”
La Chinh nhíu mày suy nghĩ, sau đó hai mắt hơi sáng lên. Hắn đào một cái động ngay tại đó rồi chui xuống dưới.
Hai Ngạc Yêu Vương vốn không dám chui vào trong hang để lần theo, La Chinh đâm xuyên qua lòng đất Ngạc Thổ một khoảng, khi chui ra ngoài lần nữa thì đã chẳng thấy bóng dáng Ngạc Yêu Vương đâu.
“Đi một đường từ trung tâm Ngạc Yêu tuyệt địa về phía bắc là có thể trông thấy hai ngọn núi, một là đỉnh Thần Thệ và cái còn lại là đỉnh Hồn Tán, hiện tại đã xác định được phương hướng cơ bản” La Chinh nhìn chằm chằm hai ngọn núi ở đằng xa và nói.
Hai ngọn núi đằng xa đứng một trái một phải, vẽ nên đường cong đối lập nhau. Một ngọn núi có màu bạc và ngọn kia là màu vàng, màu sắc tươi sáng khiến người ta cực kỳ khắc sâu ấn tượng.
Theo Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, hai ngọn núi này không thể phá hư, mà cách mỗi một kỷ nguyên hỗn độn, ở giữa hai ngọn núi sẽ mở ra cánh cửa dị không gian. Trong Thái Thanh Thiên có không ít sinh linh Bỉ Ngạn và Bất Hủ cảnh từng xâm nhập vào đó để thăm dò.
Một kỷ nguyên hỗn độn mới mở ra được một lần, đương nhiên hắn không thể đợi đến khi đó.
Sau khi tìm được một nơi hẻo lánh để ẩn nấp, La Chinh lặng lẽ đọc Phá Huyễn Chú rời khỏi Thái Thanh Thiên. Hắn muốn báo cho Nữ Oa cùng Phục Hy biết về vị trí của mình.
Mấy người Thái Nhất Thiên Cung luôn mong mỏi La Chinh có thể nhanh chóng cứu được Đông Hoàng và lão Anh ra, bước đầu tiên hắn muốn tụ họp bàn cách với Nữ Oa cùng Phục Hy
Chuyện La Chinh bước vào Tam Thanh Thiên là một chuyện lớn đối với Thái Nhất Thiên Cung và thậm chí là cả Lê Sơn. Dù là Lê Sơn hay Thiên Cung, thậm chí mấy vị cổ thần hỗn độn kia đều hết sức chú ý.
Thông thường khi mới vào Thái Thanh Thiên chỉ cần không gặp phải phiền phức thì sẽ tỉnh lại sớm. Nhưng đã qua lâu rồi mà La Chinh vẫn chưa tỉnh, điều này khiến các cường giả trong Lê Sơn hơi lo lắng. Nếu La Chinh chết ở Thái Thanh Thiên thì phải làm sao?
Khi La Chinh rời khỏi Bỉ Ngạn và mở mắt ra thì phát hiện trên đỉnh Thâm Lam bỗng trở nên náo nhiệt.
“La Chinh tỉnh rồi…”
“Tỉnh rồi tức là hắn an toàn!”
“Ngươi bị Thiên Tẫn Đạo truyền đến đâu?” Phục Hy bước ra hỏi.
“Ngạc Yêu tuyệt địa” La Chinh bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía 9527 bên cạnh. Lúc hắn không có đây, 9527 vẫn luôn canh gác bên cạnh hắn, chỉ mới đó mà đã có nhiều người đến đỉnh Thâm Lam như vậy, hiển nhiên là do 9527 không làm tròn bổn phận.
9527 lại tỏ vẻ mình cũng bó tay. Tầm quan trọng của La Chinh lúc này lớn nhường nào, không cần nhiều lời mọi người cũng biết, thậm chí cả Tịch cũng tự mình đến đây quan sát mấy lần. Mấy người đó chỉ hận không thể ngủ ở đây mỗi ngày, bảo nó làm sao ngăn cho được?
Lúc La Chinh nói ra bốn chữ “Ngạc Yêu tuyệt địa”, trên đỉnh Thâm Lam lập tức yên tĩnh hoàn toàn. Mấy người biết rõ về sự kinh khủng của địa điểm này đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn La Chinh chằm chằm.