Lăng Sương quay lại khoảnh sân với khuôn mặt tràn đầy thất vọng, nàng hung hăng trừng mắt với dì Lan và nói: “Dì Lan! La Chinh là người mà ngay cả bà ngoại cũng để ý!”Nàng vô cùng mong chờ gặp La Chinh, nhưng cuối cùng kết quả lại như thế này nên đương nhiên trong lòng nàng sẽ rất tức giận.
Bên cạnh đó, Lăng Sương cũng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường dì Lan đâu cư xử như thế, hôm nay nàng ta như uống nhầm thuốc vậy.
Vừa rồi dì Lan còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại chuyển thành nụ cười ấm áp. Nàng ta thở dài, nói: “Chẳng lẽ ta lại không biết hay sao? Dù sao hắn cũng là người tiến vào biển Chân Ý bằng chính thân xác của mình. Nếu thật sự muốn giữ La Chinh lại, đừng nói hắn chỉ dẫn theo một trăm người, dù hắn mang theo một nghìn người thì núi Thái Ất của chúng ta lớn như vậy, vẫn có thể ở được…”
Nghe dì Lan nói vậy, trên mặt dì Bình và Minh Hiên cũng toát ra vẻ tò mò. Lăng Sương thì khẽ chau mày: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Dì Lan cười bất đắc dĩ, nói: “Lúc Chiến Đình đưa La Chinh về, núi Thái Nhất đã biết được…”
“Thì đã sao? La Chinh muốn gia nhập ngọn núi nào, núi Thái Nhất có thể can thiệp à? Bà ngoại có thể nuốt được cục tức này à?” Lăng Sương nói với giọng điệu không vui.
Đối với người ngoài, Thái Nhất Thiên Cung là một thế lực lớn thống nhất, nhưng thực ra nội bộ lại vô cùng phức tạp. Ngoài Thái Nhất Thiên Cung chiếm cứ núi Thái Nhất ra, bên dưới còn có núi Thái Ất, núi Thái Minh, núi Thái Thanh…
Ở bất cứ đâu trong thế giới mẹ, mấy ngọn núi lớn này cũng được xem là thế lực lớn đủ để thống trị một phương!
Thiên Cung tọa lạc ở núi Thái Nhất đương nhiên là thế lực chính, nhưng Lăng Sương và La Chinh đã quen biết từ trước, cộng thêm lần này người của núi Thái Ất đã ra tay cứu hắn, hắn gia nhập núi Thái Ất là chuyện đương nhiên.
Đúng là Thái Nhất Thiên Cung có năng lực cưỡng ép đòi La Chinh, nhưng như vậy thì không hợp tình hợp lý. Trong lòng Lăng Sương, bà ngoại là người bá đạo khí phách, sao có thể nhượng bộ trước chuyện này được?
Dì Lan lắc đầu nói: “La Chinh vào thế giới mẹ đã gia nhập Đạo Kiếm Cung rồi, lúc tu luyện Tham Thiên Đại Kiếm của Thu Âm Hà thì bị người ta chú ý tới. Tên nhóc kia có thể nhất niệm ngộ đạo, Thái Nhất Thiên Cung đã phái sứ giả đón tiếp trước chúng ta, chỉ có điều đã bị yêu tộc giết chết…”
Nói tới đây, Lăng Sương, dì Bình và Minh Hiên như bừng tỉnh. Cũng khó trách Thái Nhất Thiên Cung không chịu buông tay, khó trách bà ngoại sẽ nhượng bộ.
“Nhưng nói gì thì nói, La Chinh cũng là người chúng ta đưa về!” Trên mặt Lăng Sương đầy vẻ tức giận, nàng phàn nàn.
Dì Lan cười khẽ: “Được rồi, La Chinh gia nhập Thái Nhất Thiên Cung cũng là một sự lựa chọn tốt, huống chi thực lực của Thái Nhất Thiên Cung quả thật cũng hơn chúng ta, có lẽ hắn sẽ nhận được nhiều hơn. Con phải chú ý tới hắn trong biển Chân Ý đấy, Minh Hiên nhà ta còn phải trông cậy vào hắn!”
“Vâng” Lăng Sương đáp lại.
Tranh chấp dính tới các bậc bề trên, Lăng Sương khó mà tham dự vào, nhưng tốt xấu gì La Chinh cũng tới Thái Nhất Thiên Cung…
Dưới núi Thái Ất, những đệ tử học cung kia vẫn vô cùng tức giận.
“Núi Thái Ất này đâu phải Thái Nhất Thiên Cung, đúng là tự coi mình hơn người!” Nguyệt Bạch Hạo bất mãn nói.
Nguyệt Bạch Thành suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thật ra chuyện này hơi kỳ lạ. Chúng ta vừa tới núi Thái Ất thì đối phương liền trở mặt, ta luôn cảm thấy khó mà giải thích nổi…”
La Chinh đi ở phía trước cũng khẽ gật đầu, nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy”
Đối phương không phải không biết gì về mình, thái độ của người phụ nữ kia vốn không phù hợp với logic.
“Chỉ có điều, chúng ta chạy từ nghìn dặm xa xôi tới, không biết phải đi hướng nào” Lại Hoa Bắc thở dài: “Chẳng bằng ở lại Đạo Kiếm Cung…”
Trong mắt những đệ tử học cung này, Thái Nhất Thiên Cung là nơi cao không thể chạm tới. Đừng nói là đám Lại Hoa Bắc, ngay cả Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành cũng khó mà tiến vào được. Nếu Thái Nhất Thiên Cung không đặc biệt để mắt đến, bọn họ vốn chẳng đủ tư cách.
Câu nói của Lại Hoa Bắc khiến các đệ tử học cung khác cảm thấy vô cùng nhụt chí.
“Hay là về Thất Tinh Châu thôi…”
“Đường xá thì xa xôi, trở về nói nghe thì dễ!”
Ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh, muốn vượt qua một châu lục lớn cũng không dễ dàng gì, với tu vi của bọn họ thì việc trở về cố hương có vẻ rất khó khăn.
Thấy dáng vẻ nhụt chí của những đệ tử học cung này, La Chinh mỉm cười: “Mặt mũi đừng có như đưa đám vậy, tóm lại sẽ có cách thôi. Chúng ta phân tích tình huống một chút rồi đưa ra quyết định”
Tình huống có xấu tới đâu thì nơi này cũng là địa bàn của Nhân tộc, ít ra không phải lo lắng tới tính mạng.
Từng ngọn núi lớn cao ngất giống như từng tấm phông bạt bao phủ trên đỉnh đầu mọi người. Họ đi dọc theo con đường ở giữa các ngọn núi khoảng ba trăm dặm, trước mặt bỗng xuất hiện một bức tường cực lớn.
Bức tường này có màu nâu xám, hơi tản ra màu kim loại. Điều làm cho người ta thấy kỳ lạ nhất là vách tường này đính đầy kiếm…
Đủ loại kiếm từ dài, cong tới mảnh, rộng, có cả kiếm gãy, cũng kiếm khảm đầy đá quý, thậm chí có một số thanh kiếm trông rất quý giá… Thế nhưng chúng đều bị đính trên tường.
Ở dưới bức tường lớn này có một đám người đang tụ tập, mà đa số là chân thần đại viên mãn. Mỗi người tự chiếm lấy một chỗ đứng riêng, dường như đang đợi thứ gì đó.
“Đây là tường gì?” Lại Hoa Bắc ngạc nhiên hỏi.
Các đệ tử học cung cũng không rõ, chỉ có Nguyệt Bạch Thành đáp: “Thật ra ta đã từng nghe nói, đây là tường kiếm trứ danh!”
“Tức là sao?”
“Tại sao lại treo nhiều kiếm ở trên vậy?” Vài đệ tử học cung hỏi.
Nguyệt Bạch Thành ngước nhìn tường kiếm, nói: “Thái Nhất Thiên Cung ở Trung Thần Châu, là thế lực lớn của Nhân tộc chính tống, mỗi ngày có tới hàng nghìn, hàng vạn người tới bái phỏng, nhưng Thái Nhất Thiên Cung không thể tiến hành đánh giá hằng ngày được. Vì thế bức tường này được dựng lên, bước đầu tiên trong quá trình gia nhập Thái Nhất Thiên Cung là vượt qua bức tường này”
La Chinh nhìn chăm chú bức tường, hỏi: “Tường kiếm này không dễ vượt qua, đúng không?”
“Nói dễ thì dễ, mà nói không dễ thì cũng không dễ dàng gì” Nguyệt Bạch Thành lộ ra vẻ nghiêm túc, y nói: “Nếu độ phù hợp của bản thân với kiếm đạo cao thì đương nhiên có thể vượt qua ngay lần đầu tiên, còn nếu không cao, e rằng cả đời này cũng không vượt qua được bức tường này…”
Độ phù hợp?
Nghe tới đó, La Chinh đột nhiên nhớ tới Lăng Sương cũng từng đề cập tới chuyện này. Hóa ra đệ tử của Thái Nhất Thiên Cung đo độ phù hợp bằng bức tường kiếm này sao?
Nhưng theo lời Lăng Sương nói, người có khả năng nhất niệm ngộ đạo tức là độ phù hợp đạt đến mức hoàn mỹ, chứng tỏ La Chinh hắn rất phù hợp với kiếm đạo. Như vậy, chắc hẳn hắn có thể dễ dàng vượt qua được bức tường này, nhưng những người khác thì sợ là sẽ hơi khó khăn.
“Cút đi! Nơi này là địa bàn của chúng ta, đám vô dụng các ngươi xuống đằng sau đi!”
Đúng lúc này, một giọng quát lớn truyền tới. La Chinh quay đầu lại nhìn thì thấy hai mươi thanh niên đang hùng hùng hổ hổ đi tới. Thanh niên cầm đầu mặc áo màu đen, lưng đeo hai thanh kiếm đan chéo vào nhau. Trong mắt người này lộ ra hơi thở lạnh lẽo, y cũng chính là người đã quát các đệ tử học cung.
“Địa bàn của ngươi? Trên mặt đất có khắc tên ngươi à?” Thu Dịch nghe thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống.
Lúc còn ở Đạo Kiếm Cung, bọn họ có bị người ta quát tháo bao giờ? Nguyệt Bạch Thành, Lại Hoa Bắc vẫn còn nhịn được, nhưng đám người Thu Dịch, Thu Tư Nguyên và Nguyệt Bạch Hạo thì lập tức nhíu mày.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!